Chương 42: (Vô Đề)

Cố Văn Triều lần đầu tiên nắm tay Trì Dữ trong chương trình, khán giả xem livestream còn kích động hơn cả Trì Dữ.

[Má ơi! Nắm tay!]

[Pi Pi đúng là một trợ thủ đắc lực!]

[Xem Trì Dữ tự mình còn sửng sốt một chút.]

[Tiểu làm tinh chắc vui muốn chết.]

[Các bạn có phát hiện không, từ khi Cố tổng và Trì Dữ ngủ cùng nhau, liền thay đổi!]

[Đúng vậy, chính là từ khi hai người họ ngủ cùng nhau thì bắt đầu thay đổi!]

[Ôi chao ~]

[Xem Trì Dữ cười tươi thế kia.]

Một nhà ba người, ai nấy đều có nhan sắc cao, dù trải qua một buổi chiều lao động, có chút mệt mỏi, nhưng nụ cười trên khuôn mặt họ dưới ánh nắng chiều rực rỡ đặc biệt chói chang.

Anh quay phim từ phía chính diện quay một lát, từ từ di chuyển ra phía sau họ, lại quay cảnh họ tay trong tay.

Hoàng hôn kéo dài bóng hình của họ, phía trước camera do ánh hoàng hôn chiếu thẳng vào nên xuất hiện một vầng hào quang lớn nhỏ, hình ảnh gia đình ba người trong khung hình thật mộng ảo và tươi đẹp.

Khán giả phòng livestream nhất thời đều xem ngây người.

[Má ơi, hình ảnh này đẹp quá!]

[Hình ảnh này đỉnh thật.]

[Thưởng thêm đùi gà cho anh quay phim!]

[Tôi chụp màn hình.]

Trì Dữ đã lâu không được nắm tay ông xã, trong lòng còn có chút xao xuyến.

Vốn dĩ bàn tay của ông xã đã rất quen thuộc, nhưng hiện tại ông xã đang trong trạng thái mất trí nhớ, trước đó còn vô cùng ghét bỏ cậu, giờ lại nắm lấy tay cậu.

Trì Dữ nghiêng đầu liếc nhìn Cố Văn Triều, khóe miệng đối phương mỉm cười, mặt mày ôn nhu, không giống như là miễn cưỡng.

Là thuận theo tự nhiên, nhưng trong lòng anh ấy hẳn cũng có chút nguyện ý, nếu không đã sớm buông ra rồi.

Cố Văn Triều cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh, quay đầu nhìn qua: "Sao vậy?"

Trì Dữ lắc đầu: "Không có, vừa nãy đang nghĩ con cá đó làm thế nào đây?"

Buổi sáng lại mua hoa cho mình, bây giờ lại nắm tay mình...

Ông xã có vẻ đã chấp nhận mình rồi.

Trì Dữ vui vẻ nghĩ.

Hắc hắc, Cố Văn Triều, em đã nói rồi, dù anh có không nhớ ra, em cũng sẽ khiến anh yêu em lại lần nữa!

Trì Dữ siết chặt tay Cố Văn Triều.

Cảm giác nắm tay lúc này, giống như lần đầu tiên Cố Văn Triều nắm tay cậu trong sách, lại không giống.

Người quen thuộc, bàn tay quen thuộc, nhưng lại khiến cậu có chút cảm giác mới lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!