Chương 26: (Vô Đề)

Đạo diễn cho họ vài phút chuẩn bị. Trì Dữ kéo Cố Văn Triều và Pi Pi đứng bên vòng tròn, nói: "Ông xã, anh đứng vào xem thử đi." Cố Văn Triều đứng trong vòng tròn, hai chân khép lại, vòng tròn cơ bản không còn khe hở, chỉ còn lại một chút kẽ hở hai bên, chỉ có thể miễn cưỡng đặt vừa chân Pi Pi. Nhưng Pi Pi chắc chắn không đứng vững được.

Trì Dữ quan sát hai giây, ngẩng đầu nhìn Cố Văn Triều, dùng giọng điệu tiếc nuối nói: "Cái này thì không có cách nào rồi, ông xã, anh chỉ có thể ôm em thôi."

Cố Văn Triều: "..."

Trì Dữ đã hành động: "Lát nữa anh cứ đứng ở đây, hai chân đứng vững sẽ kiên trì được lâu hơn. Sau đó thì..."

Cậu tiến lên một bước ôm cổ Cố Văn Triều, chân vừa nhấc liền vắt lên eo người ta: "Anh cứ thế này bế em lên, thế nào?"

Cơ thể ấm áp áp sát lại, cổ Cố Văn Triều bị cánh tay Trì Dữ quấn lấy, trước mắt anh là ngũ quan tinh xảo của Trì Dữ, đôi mắt đào hoa lấp lánh phát sáng, đôi môi đỏ mọng đầy đặn cách anh không đến mười centimet. Hơi thở Cố Văn Triều như ngừng lại một giây.

"Thế nào ông xã?" Trì Dữ nhìn chằm chằm đôi mắt Cố Văn Triều, mong chờ hỏi.

Cố Văn Triều đối diện với cậu hai giây, đưa tay đẩy người ra: "Không ra gì."

"Như vậy anh sẽ đỡ tốn sức hơn, anh yên tâm, anh trước đây thường xuyên ôm em như vậy, em sẽ tự động ôm chặt anh." Trì Dữ nháy mắt nói.

Thường xuyên ôm như vậy... Cố Văn Triều tưởng tượng hình ảnh đó, yết hầu lăn lộn một chút, giọng nói tối nghĩa: "Bác bỏ."

"Vậy không thì anh cứ bế công chúa đi, nhưng như vậy sẽ rất tốn sức." Trì Dữ lại đổi một đề nghị.

Cố Văn Triều không lay chuyển: "Đổi cái khác."

"Vậy em đứng, ôm anh?" Trì Dữ bỗng nhiên hai mắt sáng rực, vuốt cằm suy tư: "Như vậy cũng được, em có thể ôm được, em sẽ cố gắng ôm anh kiên trì lâu hơn một chút."

Cố Văn Triều: ...

Thái dương Cố Văn Triều ẩn ẩn co giật, hai mắt nheo lại nhìn Trì Dữ, giọng trầm thấp hơi có chút nghiến răng nghiến lợi gọi một tiếng: "Trì Dữ."

Trì Dữ nhìn anh: "Sao vậy? Anh không muốn em ôm anh à?"

Cố Văn Triều xoa xoa giữa hai lông mày.

Trì Dữ thở dài: "Ông xã, anh đừng tùy hứng, chúng ta còn muốn thắng đồ ăn về. Đúng không, Pi Pi?"

Pi Pi gật đầu: "Đúng đúng, không có thịt, còn muốn đồ ăn."

Cố Văn Triều: ... Cố Văn Triều nhìn hai người lớn nhỏ này, xoa xoa giữa hai lông mày, nói: "Tôi cõng cậu, Pi Pi đứng trên chân tôi."

Đây là phương pháp "an toàn" nhất mà anh nghĩ ra.

[Bế lên bế lên, vẫn là bị bế lên!]

[Aizzz, không có cách nào, trò chơi này không thể thiếu ôm ấp.]

[Ôi trời ơi, hắn còn bảo Cố tổng đừng tùy hứng, ha ha ha ~]

[Ha ha ha, Trì Dữ ôm Cố tổng cũng được mà, Cố tổng đừng ngại.]

[Ha ha ha, Cố tổng dứt khoát từ chối ôm trực diện.]

[Vừa nãy không nghe Trì Dữ nói sao, trước đây thường xuyên ôm như vậy, thường xuyên ôm như vậy làm gì, hắc hắc hắc ~]

[Tôi là VIP, tôi muốn nhìn ôm trực diện!]

Trì Dữ vẫn chưa từ bỏ ý định, nghĩ nghĩ, nói: "Không thì thế này đi ông xã."

Cậu nhấc chân bước vào trong vòng, mũi chân đặt lên khoảng trống bên cạnh chân Cố Văn Triều, gót chân đặt một nửa lên chân Cố Văn Triều, sau đó hai tay ôm lấy eo Cố Văn Triều, chân còn lại cũng bước lên. Cố Văn Triều bị cậu ôm đến lung lay một chút, tay theo bản năng ôm lấy eo Trì Dữ, rất nhanh ngón chân bám đất lại ổn định thân hình. Cánh tay vòng quanh eo mềm mại săn chắc, Cố Văn Triều hơi hoảng thần, cảm giác xúc giác này có chút quen thuộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!