"Ba ba, daddy hứa với con rồi nhé."
"Daddy hứa gì với con?" Trì Dữ hỏi lại.
"Daddy hứa mai sẽ dạy con bơi..."
Đột nhiên, tiếng phanh xe chói tai vang lên xé tan không khí yên bình. Trì Dữ quay đầu lại, một chiếc xe tải lớn lao thẳng từ ngã tư về phía xe của họ. Theo bản năng, cậu ôm chầm lấy con trai.
Pi Pi!"
Trì Dữ bật dậy khỏi giường, mồ hôi đầm đìa trên trán, tim đập thình thịch. Cậu th* d*c, vẻ mặt hoảng loạn, đôi mắt tràn ngập sợ hãi. "Bảo bối đâu rồi?! Bảo bối ở đâu?"
Cậu nhìn xung quanh, nhưng khi nhận ra căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ này, cậu ngây người. Đây chẳng phải là căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách nhỏ mà ông nội để lại cho cậu sao? Chiếc tủ quần áo cũ kỹ đã dùng hơn mười năm dựa vào tường, bên cửa sổ là bàn làm việc đơn giản bằng gỗ óc chó do chính cậu lắp ráp, trên đó còn có chiếc laptop cậu mua bằng thù lao đóng phim đầu tiên...
Trì Dữ ngơ ngác. Cậu không phải đã xuyên sách rồi sao? Sao lại ở nhà? Xuyên về rồi? Hay là, cậu chưa từng xuyên? Chỉ là một giấc mơ? Nhưng quần áo cậu đang mặc rõ ràng là...
"Ba ba!"
Đằng sau bỗng truyền đến một giọng nói mềm mại, quen thuộc. Trì Dữ quay đầu lại, nhìn thấy một cậu bé đáng yêu như ngọc đang ngồi trên giường, vẻ mặt hơi ngơ ngác, nhìn thấy cậu liền lao vào lòng cậu. Đó chính là Cố Hạc Tiêu, con trai bé bỏng của 'người chồng' mà cậu có được khi xuyên sách, tên thân mật là Pi Pi, 4 tuổi.
"Pi Pi!"
Trì Dữ ôm chặt con trai vào lòng, nhìn thấy con, lòng cậu nhẹ nhõm đi một nửa. Hai giây sau, cậu lại buông con ra, đánh giá từ trên xuống dưới, vén áo con lên kiểm tra. "Bảo bối, con có sao không? Có chỗ nào bị thương không? Có đau không?"
Trì Dữ cẩn thận kiểm tra con trai một lượt, liên tục hỏi han. Cú sốc từ vụ tai nạn xe hơi trước khi xuyên về thật sự đã dọa chết cậu.
"Ba ba, con không đau." Pi Pi để ba ba lật qua lật lại kiểm tra, đôi mắt đen láy to tròn tò mò nhìn căn phòng lạ lẫm. Sau khi nhìn quanh, Pi Pi khẳng định mình chưa từng đến nơi này. Cậu bé hỏi bằng giọng non nớt: "Ba ba, đây là đâu ạ? Chúng ta không phải về nhà sao? Sao lại đến đây?"
Trì Dữ kiểm tra xong cơ thể con trai, chắc chắn rằng con thật sự không bị thương mới hoàn toàn yên tâm. Nghe câu hỏi của con, cậu lại ngây người. "À, đây là... quê của ba ba."
Cậu không thể giải thích vấn đề xuyên sách cho một đứa trẻ 4 tuổi, nhưng bản thân Trì Dữ lúc này cũng khó tin rằng mình thật sự đã xuyên sách. Dù sao thì, con trai trong lòng cậu chính là bằng chứng tốt nhất.
Nguyên nhân là trước đây cậu đã đọc một cuốn tiểu thuyết ngược luyến, trong đó nhân vật chính có một bạch nguyệt quang trùng tên với cậu. Đọc xong cuốn tiểu thuyết, tối hôm đó cậu liền xuyên vào. Trong sách, Trì Dữ xuyên thành bạch nguyệt quang sau khi tốt nghiệp đại học liền chết, không chỉ chết sớm mà còn bị nam chính lợi dụng để tìm người thay thế. Cậu quyết đoán lợi dụng lúc còn sống đến ôm đùi đại vai ác, ai ngờ lại vô tình 'ôm eo' của đại vai ác biến anh thành chồng mình.
Người chồng có vẻ ngoài đẹp trai, cơ bụng săn chắc, dịu dàng và chu đáo. Họ sống hạnh phúc bên nhau, và cậu thậm chí còn kỳ diệu mang thai rồi sinh con trai. Vốn tưởng cứ thế sống hạnh phúc mãi mãi, ai ngờ cậu lại xuyên về.
Nhưng, con trai đã xuyên về cùng cậu, vậy còn chồng cậu đâu? Người chồng có tám múi cơ bụng, vừa dịu dàng vừa chiều chuộng cậu đâu rồi? Trì Dữ ngây người. Người chồng yêu dấu không còn nữa. Cậu đã xuyên vào sách, con trai là do cậu mang về, nhưng người chồng thì không. Người chồng là đại vai ác trong sách, không phải người của thế giới hiện thực, không thể đến thế giới này. Nghĩ đến đây, Trì Dữ đau buồn đến mức mũi cay xè, nước mắt trào ra.
Nhớ chồng, muốn khóc.
"Ba ba, đây là nhà cũ của ba ba sao?" Pi Pi tò mò nhìn căn phòng nhỏ, còn không bằng một nửa phòng của mình.
Nghe tiếng con trai, Trì Dữ cố nén nỗi buồn trong lòng, chớp mắt nhìn trần nhà, muốn kìm nước mắt lại. Con trai còn ở đây, không thể để con biết ba ba nó không còn chồng nữa, ít nhất là bây giờ chưa thể. Cậu hít một hơi thật sâu, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt con trai giống hệt chồng, nước mắt cậu lại rơi lã chã.
Pi Pi ngây người, luống cuống đứng dậy đưa tay nhỏ lau nước mắt cho ba ba. "Ba ba, sao ba ba lại khóc?"
Trì Dữ vội vàng lau nước mắt, hốc mắt đỏ hoe, hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu dịu lại nói: "Ba ba không sao, mắt ba ba vừa bị bụi bay vào thôi."
"Pi Pi thổi cho ba ba nhé, Pi Pi biết thổi mà."
"Được, Pi Pi thổi đi."
Pi Pi dùng tay nhỏ vén mí mắt ba ba lên, thổi mấy hơi thật mạnh vào mắt ba ba, giống như trước đây ba ba vẫn thổi cho Pi Pi vậy.
"Ba ba, đỡ chưa ạ?"
Trì Dữ chớp mắt. "... Đỡ rồi, ba ba đỡ rồi."
Cậu ôm chặt con trai, từ từ bình tĩnh lại, không thể không chấp nhận sự thật rằng mình và con trai đã xuyên về nhưng người chồng thì không. Ít nhất, con trai vẫn ở bên cạnh, cậu không cô đơn. Nhưng nếu cậu và con trai đều không còn, chồng cậu phải làm sao đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!