Vệ Thư Tình siết chặt cơ thể, quay lại nhìn tôi.
Môi cô ấy run rẩy dữ dội:
"Tô Duệ đã cướp chồng tôi, anh còn muốn ép con gái tôi hòa hợp với con trai cô ta?"
Sao có thể gọi là ép buộc chứ?
Chuyện của người lớn, không nên trút lên đầu trẻ con.
Rồi Phi Phi sẽ hiểu.
Tình cảm không thể cưỡng cầu.
Huống hồ, ngay từ đầu, người bước vào tim tôi sớm hơn chính là Tô Duệ, không phải Vệ Thư Tình.
Tô Duệ là hoa khôi của học viện nghệ thuật bên cạnh.
Tôi là sinh viên xuất sắc của ngành máy tính trường 985.
Chúng tôi đều là những nhân vật nổi bật.
Dễ dàng thu hút nhau.
Tôi bị vẻ ngoài của cô ấy mê hoặc, say đắm điệu múa của cô ấy, ngày nào cũng mang bữa sáng cho cô ấy.
Để có tiền mua quà cho Tô Duệ, tôi đã khởi nghiệp từ năm ba đại học.
Không ngờ, đến khi tốt nghiệp, cô ấy lại bán công trình nghiên cứu của tôi cho người khác.
Khoảng thời gian đó, tôi đau đớn, hoang mang, vì cô ấy mà uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày.
Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác, tôi đành cưới một người khác.
Đúng, người đó chính là Vệ Thư Tình.
Sau này, tôi cuối cùng cũng khởi nghiệp thành công, Tô Duệ dẫn con trai về nước.
Vừa gặp lại.
Tôi đã biết mình thua rồi.
Tám năm trôi qua, tôi vẫn chưa thể quên cô ấy.
Cảm giác đó… phải diễn tả thế nào nhỉ?
Giống như tôi không biết vì sao mình yêu Tô Duệ.
Nhưng tôi biết, chính vì cô ấy mà tôi không thể yêu ai khác.
Nhiều năm xa cách.
Tô Duệ khóc như hoa lê trong mưa, giải thích rằng năm đó gia đình phá sản, chủ nợ còn dọa c.h.ặ. t c.h.â. n cha cô ấy, nên cô ấy mới phải phản bội tôi.
Mọi uất ức trong lòng tôi phút chốc tan biến.
Cô ấy nói, chưa bao giờ có một giây phút nào quên tôi.
Nhưng tôi đã kết hôn, nên cô ấy không dám mong cầu điều gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!