Cuộc sống trở nên hỗn loạn.
Mẹ tôi phải nằm viện dài hạn, cần thuê người chăm sóc.
Tôi trở về nhà, tìm mẹ con Tô Duệ tính sổ.
Thấy tôi không chấp nhận lời xin lỗi, Tô Duệ ngang ngược nói:
"Anh tự ý đưa mẹ vào nhà tôi, đó là xâm phạm gia cư bất hợp pháp.
Con trai tôi đẩy bà ấy, chỉ là tự vệ chính đáng."
"Nói vớ vẩn! Đây là nhà tôi mua!"
"Nhưng sổ đỏ đứng tên tôi, anh không có quyền quyết định."
Lòng tôi lạnh ngắt.
Người phụ nữ mà tôi yêu suốt bao năm.
Đến khi trở mặt, lại vô tình và lạnh lùng đến thế.
Tệ hơn nữa, Vệ Thư Tình đã tìm luật sư của tập đoàn Họa Thị, kiện đòi lại toàn bộ số tài sản tôi đã lén chuyển đi trước khi ly hôn.
Không chút nể tình.
Tô Duệ hoảng hốt:
"A Tiêu, trước đây em chỉ nói vậy vì giận thôi!
Anh biết mà, em với mẹ anh có hiềm khích từ lâu.
Bà từng mắng em là hồ ly tinh trước mặt bạn học, khiến em bị người ta chỉ trỏ suốt nhiều năm.
Nhưng bây giờ chúng ta mới là vợ chồng, phải cùng nhau đối Họa với bên ngoài!"
Thật nực cười.
Một kiểu ích kỷ tinh vi đến ghê tởm.
Lẽ ra tôi nên sớm nhìn thấu cô ta.
Từ tám năm trước, khi cô ta đánh cắp thành quả nghiên cứu của tôi.
Cho đến khi Vệ Thư Tình tìm ra chứng cứ, chứng minh rằng những lá thư đe dọa và lưỡi d.a. o cô ta nhận được đều do chính cô ta dựng lên.
Tất cả đã nói lên bản chất bỉ ổi của người đàn bà này.
Tôi túm lấy tóc Tô Duệ, đập mạnh đầu cô ta vào tường:
"Đồ đàn bà độc ác!
Mày hủy hoại gia đình tao, suýt nữa còn g.i.ế. c c.h.ế. t mẹ tao!
Mày tưởng tao sẽ bỏ qua cho mày à?"
Triết Triết lao lên, cắn chặt vào cánh tay tôi.
Như một con sói con hung dữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!