"Khiêng cái rương này ra sân trước đi." Liêu Trường Anh chỉ huy đám nha hoàn, tiểu tư làm việc bận rộn, "Mấy cái này đừng động vào, còn phải dùng một thời gian nữa, cứ giữ lại trước đã."
"Không cần nữa, mấy cái này không cần nữa, đem phát cho bá tánh Nam đô đi…"
Giọng nói của Liêu Trường Anh vang lên từ bên ngoài, đứt quãng không liền mạch.
Diệp Tích Nhân một tay chống cằm, một tay cầm sách, ngồi bên cửa sổ chán chường. Đại quân Đại Lương do Nghiêm Đan Thanh dẫn đầu đã thu phục hoàn toàn đất đai bị mất, đánh vào tận trong lãnh thổ Bắc Yến, cục diện thiên hạ đã định, Đại Lương từng chút một khôi phục sinh cơ, ánh sáng tái hiện.
Trong triều có người đề nghị dời đô về lại Bắc đô.
Bất luận là về vị trí địa lý hay bề dày lịch sử hàng trăm năm, Bắc đô đều thích hợp với Đại Lương hơn Nam đô, nhưng cũng có người đoán già đoán non tâm ý của Thánh thượng, vẫn kiên trì muốn ở lại Nam đô. Bọn họ cho rằng, đất phong của Lương Việt ở Nam đô, e là không muốn về Bắc đô…
Tuy nhiên, bọn họ đã lầm.
Trên triều đình, thái độ của Lương Việt vô cùng kiên định: "Về Bắc đô."
Một chữ "về", đã khiến không ít quan viên rơi lệ đầy mặt, thổi bùng lên nỗi nhớ quê hương và bầu nhiệt huyết không thể kìm nén. Bắc đô đã mất trong tay bọn họ, cuối cùng cũng sắp được trở về rồi, sau khi chết cũng coi như có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.
Triều đình một mặt cải cách khôi phục trật tự các nơi, một mặt rầm rộ chuẩn bị dời đô. Cách biệt hai năm, triều đình lại di chuyển lần nữa, nhưng so với lần người dân Đại Lương hoảng hốt chạy về phía Nam trước kia, lần này bọn họ tràn đầy mong đợi.
Bởi vì, bọn họ cuối cùng cũng sắp được về nhà rồi.
Diệp Tích Nhân từng tò mò hỏi tại sao Lương Việt muốn về Bắc đô, ký ức nơi đó để lại cho hắn cũng chẳng tốt đẹp gì. Lương Việt chỉ nhếch khóe miệng, nhìn về nơi xa: "Đó là nhà của nàng ấy, nàng ấy nằm mơ cũng muốn trở về."
Không phải Lương Việt muốn về Bắc đô, mà là hắn muốn đưa Nghiêm Uyển về Bắc đô, khi nói lời này, tay hắn khẽ chạm vào cuốn bút ký giấu trong tay áo.
Trong lòng Diệp Tích Nhân cảm thấy có chút chua xót. Lương Việt rõ ràng vẫn còn sống, vẫn ngồi trên long ỷ, nhưng lại giống như chỉ còn là một cái xác không hồn, máy móc hoàn thành trách nhiệm của mình, gánh vác tất cả.
Linh hồn của hắn đã đi theo Nghiêm Uyển rồi, đi đến trong giấc mộng mà bọn họ được bên nhau trọn đời.
Diệp Tích Nhân lắc đầu, lại nhớ tới Nghiêm Đan Thanh.
Khi nàng vừa trở về Nam đô, ngoài tiền tuyến Nghiêm Đan Thanh nhờ vào đầu của Xích Trản Hốt Nô mà giành thêm một thắng lợi quan trọng, sau đó truy kích quân Bắc Yến, đánh cho bọn chúng tan tác tơi bời.
Nghiêm Đan Thanh tranh thủ lúc rảnh rỗi, cứ hễ có thời gian là viết thư cho nàng, hỏi đi hỏi lại một câu: "Tích Tích có bình an không?"
Chiến báo gửi về Nam đô, câu cuối cùng là: "Diệp Nhị cô nương bình an chứ?"
Mật thư gửi cho Lương Việt, cuối cùng cũng phải hỏi một câu: "Tích Tích bình an không?"
Đến mức khi triều đình hồi âm cho Nghiêm Đan Thanh, luôn phải viết thêm một câu báo cáo ở phía sau: "Diệp Nhị cô nương, bình an!"
Không phải không có quan viên dị nghị chuyện Nghiêm Đan Thanh "nữ nhi tình trường", nhưng một là có thánh chỉ ban hôn, Diệp Tích Nhân là thê tử trên danh nghĩa của Nghiêm Đan Thanh, hắn xuất chinh bên ngoài, bán mạng vì nước, quan tâm đến gia quyến duy nhất này thì có vấn đề gì?
Còn có người lén lút rỉ tai nhau:
"Như vậy cũng tốt, Nghiêm Xuân Trú không phải cô độc một mình, có nỗi kiêng dè thì sẽ không đến mức nuôi binh làm phản. Diệp gia trung quân, Diệp Nhị cô nương nhất định sẽ trông chừng tốt Trung Dũng Hầu."
Thế là, mỗi ngày trong cung đều có người đến thăm Diệp Tích Nhân, xác định nàng bình an vô sự, ngoài tiền tuyến hễ Nghiêm Đan Thanh lập công, triều đình lại ban đủ loại phong thưởng đưa đến chỗ nàng.
Sau khi về Nam đô, những ngày tháng của Diệp Tích Nhân đều trôi qua vui vẻ, chỉ là, rất nhớ rất nhớ Nghiêm tiểu tướng quân của nàng…
Người khác đều bảo Nghiêm Đan Thanh "nữ nhi tình trường", nhưng Diệp Tích Nhân lại hiểu rõ, hắn đang xác nhận hết lần này đến lần khác, rằng nàng thực sự đã trở về rồi sao? Mỗi khi nghĩ đến Lương Việt và Nghiêm Uyển, trong lòng Nghiêm Đan Thanh lại dâng lên nỗi lo sợ.
Hắn không về được, chỉ có thể hỏi đi hỏi lại không thôi.
Diệp Tích Nhân cứ thế hồi âm từng bức thư một. Nàng kể về bá tánh Nam Đô, kể về những củ sen bên bờ sông hộ thành, kể về vụ thu hoạch bên ngoài thành, kể về trận tuyết mùa đông mang theo điềm lành, kể về lương thực, về thời tiết, về bốn mùa luân chuyển…
Trong hơi thở cuộc sống thấm đẫm giữa những hàng chữ, nàng muốn nói với Xuân Trú rằng: Ta đã về rồi, ta đang ở Nam Đô đợi chàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!