"Muội đi giết Xích Trản Lan Sách đi."
Diệp Tích Nhân: "??"
Nàng kinh ngạc nhìn người trước mặt, giơ tay chỉ vào chính mình, há hốc miệng vô thức lặp lại câu nói ấy: "Muội… giết Xích Trản Lan Sách?"
Nghiêm Uyển nghiêm túc gật đầu.
Diệp Tích Nhân: "……"
Không biết vì sao nàng đột nhiên cảm thấy lời này tuy hoang đường nhưng lại có cảm giác quen thuộc, dường như nàng đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi, vô cùng qua loa vội vàng.
Trong khoảnh khắc ấy thậm chí nàng có chút thảng thốt.
Nghiêm Uyển thấy nàng im lặng, bèn bước tới nắm lấy tay nói với ánh mắt kiên định: "Tích Tích, muội có tin ta không?"
Diệp Tích Nhân không chút do dự gật đầu.
Từ khi Nghiêm Uyển đến Diệp gia vẫn luôn che chở cho nàng. Từ Bắc Đô đến Nam Đô, từ lúc khai chiến đến khi thiên hạ đại loạn, dọc đường đi nếu không phải nhờ Nghiêm Uyển, nàng đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, làm sao vẫn bảo toàn được tính mạng được giữa cảnh loạn lạc?
Nếu đến A Uyển tỷ tỷ mà cũng không thể tin, nàng còn có thể tin ai?
Ánh mắt Diệp Tích Nhân tràn đầy sự chân thành.
Hốc mắt Nghiêm Uyển lại đỏ lên, trong lòng dâng lên nỗi xót xa, nàng dời tầm mắt đi chỗ khác, chớp chớp cố nén nước mắt ngược trở vào. Chuyện này nếu có thể tự mình gánh vác, nàng không muốn để Tích Tích muội muội đi mạo hiểm chút nào…
Tiểu muội muội đáng yêu ngây thơ nhường ấy, nha đầu nhỏ bé thuở thiếu thời cứ đi xiêu vẹo theo sau lưng nàng nay đã lớn khôn. Nàng chẳng những không thể che mưa chắn gió cho muội ấy, mà còn phải đẩy muội ấy ra đầu sóng ngọn gió, gánh chịu trọng trách nặng nề chết người kia, gánh vác cả gia quốc.
Nhưng mà, không còn ai khác thích hợp nữa rồi.
"Xích Trản Lan Sách là kẻ vô cùng cẩn trọng, người thường căn bản không thể đến gần hắn, nhất là người biết võ công. Hiện tại hắn đang để mắt đến ta, cho dù ta sắp xếp ai đi e rằng đều sẽ rơi vào cạm bẫy của hắn."
Nghiêm Uyển hít sâu một hơi, lại chậm rãi nói: "Hắn đang đợi ta tự chui đầu vào rọ."
Chuyện trong mộng đêm qua giống như thật sự đã xảy ra, nàng đã đi qua lần tuần hoàn cuối cùng này, và kết cục là thất bại.
Nghiêm Uyển cũng không rõ bản thân lúc này đang trong tình trạng gì, đây là lần tuần hoàn thứ mười lăm của nàng, cũng là lần cuối cùng. Trước đêm qua, Xích Trản Lan Sách cầu hòa, nàng và Lương Việt ý kiến trái ngược, nên để Xích Trản Lan Sách tiến vào Nam Đô.
Lương Việt và triều thần kiên trì hòa đàm, nàng bèn chuẩn bị lợi dụng trạng thái nửa vô hình của mình để ám sát. Thế nhưng mọi thứ đang tiến hành đâu vào đấy, thì giấc mộng đêm qua đã diễn tập toàn bộ hậu quả của vòng tuần hoàn này!
Đó không phải là giả.
Nghiêm Uyển đã trải qua vòng lặp quá nhiều lần, trực giác vô cùng nhạy bén.
Đối mặt với một Xích Trản Lan Sách thông minh đến mức khiến người ta sợ hãi, nhất định không thể để hắn sống tiếp.
Lúc này Xuân Trú vẫn còn ở Bắc Đô, bọn họ đang chiếm ưu thế tuyệt đối, nàng lại nhờ giấc mộng mà biết được chuyện Xích Trản Lan Sách mắc bệnh tim, chỉ cần giết hắn, đưa thi thể về, kết cục sẽ được định đoạt, Bắc Yến không còn khả năng lật ngược tình thế nữa!
Cho nên, Xích Trản Lan Sách phải chết.
Lòng Diệp Tích Nhân thắt lại, lo lắng nhìn Nghiêm Uyển, nhíu chặt hỏi giọng bất an: "A Uyển tỷ tỷ, nếu hắn đã để mắt đến tỷ, vậy tỷ tuyệt đối đừng đi, để muội đi."
Nghiêm Uyển nhìn nàng.
Diệp Tích Nhân túm chặt lấy tay áo, sợ hãi đến mức môi run rẩy. Nàng không biết làm sao giết Xích Trản Lan Sách, cũng không biết Nghiêm Uyển bảo nàng làm thế nào, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, lại phải đi giết kẻ tàn nhẫn mà ngay cả bọn họ cũng không giết được…
Nhưng Nghiêm Uyển đã nói như vậy, nàng sẽ nhận lời.
"Tích Tích…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!