Trên mặt nước màu xanh u tịch, một con thuyền nhỏ dập dềnh, trôi nổi phiêu dạt. Ông lão mặc áo tơi cùng đồng tử ngồi trên thuyền, trước mặt là một bàn cờ, quân đen quân trắng quấn lấy nhau, nhưng thắng bại đã định.
Con thuyền nhẹ nhàng lắc lư, Xích Trản Lan Sách vận một thân áo trắng ngồi đối diện bàn cờ, yên lặng nhìn ông lão.
Trong ánh sáng xanh, hắn không nhìn rõ dáng vẻ ông lão, càng không hiểu rõ giờ phút này bản thân đang ở nơi nào, chỉ lẳng lặng quan sát người trước mặt. Một đứa trẻ chống sào, con thuyền chòng chành trên mặt nước xanh mênh mông không bờ bến chẳng thấy điểm dừng, sóng nước không gợn.
Rất lâu rất lâu về sau, lâu đến mức dường như vô tận.
Ông lão đột nhiên mở miệng: "Trong lòng ngươi rất bất bình sao?"
Xích Trản Lan Sách nhìn bàn cờ đã định cục diện trước mắt, vẻ mặt đầy trào phúng, cười khẩy một tiếng: "Chẳng lẽ không phải sao? Ông trời nếu đối xử công bằng với ta, sao lại có kết cục ngày hôm nay?"
Hắn chỉ vào bàn cờ, vốn dĩ đen trắng giằng co kịch liệt, quân trắng thế như chẻ tre, nhưng cuối cùng ông lão can thiệp, khiến bố cục cả bàn của quân trắng thành dã tràng xe cát, thua ở hai nước cờ cuối cùng này.
Nếu quân đen không hạ xuống hai quân cờ then chốt đã nhìn thấu tiên cơ kia, thì quân đen đang rơi vào vòng vây của quân trắng làm sao có thể giành chiến thắng?
Đây là sự an bài của trời, làm gì có công bằng? Đáng buồn, đáng than.
Ông lão nghe vậy lắc đầu, cũng không nói gì, chỉ vươn tay nhặt lên một quân cờ đen then chốt nhất, mỉm cười đưa cho hắn. Dưới ánh sáng xanh u tối, hắn vẫn không nhìn rõ ông lão trước mặt, không nhìn thấu thiên cơ.
Xích Trản Lan Sách ngẩn người, đưa ngón tay thon dài đón lấy.
Trước mắt, dường như có từng khung hình lướt qua, hắn tựa như bị kéo vào một giấc mộng lớn, nhìn thấy một kết cục hoàn toàn khác biệt.
Vì cầu hòa, ngày mùng Ba tháng Ba, Nghiêm Đan Thanh bị triều đình Đại Lương g**t ch*t, thủ cấp bí mật đưa đến Hoài An, sau đó Nghiêm gia quân đại loạn, Xích Trản Lan Sách chết ở Nam Đô, Bắc Yến mở đàn tế lễ, dốc sức cả nước báo thù cho Thánh tử.
Bắt đầu từ kênh Hoài An, một đường chém đinh chặt sắt, vó sắt giẫm lên máu thịt, giết thẳng về Nam Đô Đại Lương. Ba mươi vạn bách tính chìm sông, mảnh đất Trung Nguyên trong mộng tưởng của hắn, cuối cùng đã quy về Bắc Yến!
Người Bắc Yến hưng phấn gào thét, cướp bóc tàn phá trên mảnh đất này.
Dư uy và thù hận mà Xích Trản Lan Sách để lại, sau khi ba mươi vạn người Nam Đô chìm sông rốt cuộc cũng dần dần tan biến. Thời gian lâu dần, dư uy biến mất, sự đoàn kết được chống đỡ bởi thù hận cũng tan rã.
Các bộ lạc Bắc Yến đột nhiên có được địa bàn lớn như vậy, tranh giành và bất đồng lại xuất hiện theo thời gian.
Năm thứ nhất, bọn họ cướp đoạt tài nguyên, toàn bộ Bắc Yến vui mừng khôn xiết, giẫm lên máu thịt người Đại Lương, người Bắc Yến ai cũng có phần, giống như cuối cùng đã được toại nguyện.
Năm thứ hai, bọn họ bắt đầu phân chia đất đai.
Năm thứ ba, Xích Trản Hốt Nô muốn giữ đại bản doanh Bắc Yến, Xích Trản Thành Nghiệp chủ trương nhập quan, dời triều đình đến Bắc Đô Đại Lương.
Năm thứ tư, có bộ lạc lại tự ý chạy đến Đại Lương, tự lập làm vương, k*ch th*ch dã tâm của các bộ lạc khác.
Bắc Yến Vương đã già rồi! Xích Trản Thành Nghiệp lại chẳng có tiền đồ gì, thiên hạ này tại sao phải mang họ Xích Trản, chẳng lẽ không thể mang hai họ lớn khác của Bắc Yến là Đông Ngạc và Hốt Nhĩ sao?
Chỉ mới ba bốn năm, Bắc Yến đã bắt đầu tranh giành trên đất đai của Đại Lương, bộ lạc nào cũng muốn làm chủ nhân của thiên hạ này, đó chính là hai quốc gia gộp lại, là lãnh thổ lớn nhất trong lịch sử!
Các bộ Bắc Yến công kích lẫn nhau, nội loạn không dứt. Người Đại Lương đã trở thành nô lệ, nhưng không ngăn được việc bọn họ vẫn mang lòng thù hận và phẫn nộ, đây là đất đai của bọn họ, tại sao không thể là do chính bọn họ làm chủ?
Thế là, lại thêm năm năm, cả Đại Lương và Bắc Yến đều loạn thành một nồi cháo, chém giết không ngừng. Hôm nay ngươi hát xong, ngày mai ta lên đài, cứ thế qua lại, chẳng qua chỉ mấy chục năm, đã biến mảnh đất này thành vùng đất chết, cỏ cây không mọc nổi, số dân giảm mạnh chưa còn một thành.
Sự huy hoàng của Bắc Yến chẳng qua chỉ được ba năm, sớm nở tối tàn. Chung quy lại, nơi này vẫn là đất của người Đại Lương.
Cuối cùng người dựng lên triều đại mới vẫn là người Đại Lương. Người Bắc Yến nội loạn, công kích lẫn nhau phải lui về đại thảo nguyên. Mà lúc này, Bắc Yến đã không còn họ Xích Trản nữa, thậm chí Đông Ngạc, Hốt Nhĩ cũng chẳng còn là bộ tộc lớn mạnh.
Ngay khi đại loạn mới chớm, kẻ bị tấn công đầu tiên chính là vương tộc Xích Trản.
Người Bắc Yến bọn họ bá chiếm đất đai Đại Lương được bao nhiêu năm? Đã lại bị đuổi về quan ngoại, trời đất đảo lộn. Thiên hạ này chỉ có ba năm mang họ Xích Trản.
Cục diện thiên hạ bắt đầu khôi phục, Bắc Yến và Đại Lương bị trọng thương. Lịch sử tựa như dòng nước lũ cuồn cuộn ập tới, tất cả mọi người chẳng qua chỉ là một hạt cát bị cuốn về phía trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!