"Bệ hạ…" Hoạn quan vội vàng tiến lên đón, vẻ mặt đầy lo lắng.
Lương Việt mơ màng ngẩng đầu lên nhìn tẩm điện trống rỗng này, tay hắn cầm bản đồ quân sự, chẳng biết mình đã từ Diệp gia trở về bằng cách nào, giống như linh hồn đang phiêu bạt bên ngoài thân xác, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng tuếch bước đi giữa trời đất.
Bước chân hắn loạng choạng, yếu ớt xua tay. Hoạn quan chần chừ định tiến lên, nhưng rốt cuộc vẫn dừng bước, lo lắng rời khỏi tẩm điện khép cửa phòng lại. Bệnh đau đầu của Thánh thượng lại tái phát rồi sao?
Lương Việt đi đến bên mép giường, đưa tay vịn vào khung giường, từ từ ngồi xuống. Tấm bản đồ trong tay đã bị vò nát, nhưng nét chữ vẫn rõ ràng, những dòng chữ thanh tú xinh đẹp đã khắc sâu vào trong đầu.
Hắn khẽ lẩm bẩm: "Tên ta là Nghiêm Uyển, sinh năm Cảnh Hữu thứ mười sáu, là trưởng nữ của Trung Dũng Hầu Nghiêm gia, có huynh trưởng Nghiêm Sơn Hà, bào đệ Nghiêm Đan Thanh. Năm cập kê, Bắc Yến rục rịch, chiến sự biên quan sắp nổ ra, phụ mẫu đưa ta về kinh trước, nuôi dưỡng dưới gối Triệu Lan Quân, bạn tốt của tổ mẫu." "Năm Cảnh Hữu thứ ba mươi lăm, gả cho Dụ Vương Lương Việt làm thê tử, cùng năm đó phò trợ Lương Việt đăng cơ, được sắc phong làm Hoàng hậu…"
Giọng nói khàn đặc của Lương Việt tắt lịm, trước mắt đã bị màn nước che khuất tầm nhìn. Trong cơn mông lung, dường như hắn nhìn thấy một nữ tử đang đứng ngay trước mặt, cười nói dịu dàng nhìn hắn. Không nhìn rõ dung mạo, không nhớ nổi hình dáng, nhưng cảm giác quen thuộc ấy lại khắc sâu vào xương tủy, vĩnh viễn không quên.
"A Uyển…"
Lương Việt khó khăn cất tiếng, vô thức vươn tay ra, thế nhưng khi nước mắt lăn xuống tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, tay hắn chạm vào khoảng không, bóng hình kia biến mất sạch sẽ. Thần sắc vừa nhen nhóm trong mắt hắn dần trở nên tàn lụi, khóc không thành tiếng.
Đó là thê tử của hắn, Hoàng hậu của hắn, người quan trọng nhất trong cuộc đời Lương Việt, vậy mà hắn lại quên nàng không chút ký ức. Ông trời tàn nhẫn biết bao, cướp đi thê tử của hắn, lại cướp đi cả ký ức của hắn, những tháng năm nương tựa lẫn nhau, quen biết rồi yêu thương nhau ấy… đều bị xóa sạch.
Nàng đã làm nhiều việc như vậy, nàng rõ ràng đã từng tồn tại. Trong tẩm điện trống trải, Lương Việt ôm chặt cuốn bút ký trước ngực, ngã xuống giường, tiếng khóc bi ai và tuyệt vọng vang vọng khắp điện, nước mắt hắn trượt xuống tóc mai rơi trên gối. Hắn liều mạng nhớ lại, cơn đau xé gan xé phổi ập đến khiến ý thức mơ hồ, nhưng vẫn không thể nào nhớ ra.
Hắn dường như đang từng chút, từng chút một rơi vào bóng tối vô tận, bước lên con đường đã qua, tìm kiếm lối về.Nghiêm Uyển quen biết Lương Việt như thế nào? Là quen biết từ thuở niên thiếu.
Khi ấy Lương Việt vẫn còn là Thế tử, mùa đông năm nào cũng phải theo Dụ Vương tiền nhiệm về kinh bái kiến Hiến Tông. Nói là bái kiến, nhưng thực chất là những ngày tháng Hiến Tông ra sức hành hạ cha con Dụ Vương.
Tiên Dụ Vương đã nếm trải hết tình người ấm lạnh, chỉ bảo Lương Việt phải nhẫn nhịn. Nhẫn thì sống, không nhẫn thì chết.
Trong ký ức từ nhỏ của Lương Việt, hắn rất không thích phương Bắc, bởi vì mùa đông nơi đó rất lạnh. Những cột băng treo dưới mái hiên, tuyết rơi đầy trời không thấy điểm dừng, tường đỏ ngói xanh không dám ngẩng đầu… Hắn đứng trong Ngự hoa viên run lẩy bẩy, lại bị người ta đẩy xuống nước, vùng vẫy trong vô vọng. Trên bờ, đám con cái của sủng thần Hiến Tông cười hi hi ha ha, nhìn hắn như một con vịt cạn đang giãy giụa trong nước.
"Các người đang làm gì vậy?!"
Một tiếng quát non nớt vang lên, cùng với đó là một ma ma kéo hắn lên bờ. Bộ y phục sạch sẽ ấm áp, bát canh gừng sai cung nhân mang tới, đó là lần đầu tiên trong thời niên thiếu của Lương Việt cảm nhận được một ngày đông ấm áp.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nghiêm Uyển thuở nhỏ đang khoác áo choàng lông cáo, lớn tiếng quát mắng những kẻ trên bờ. Nàng đanh mặt lại, vạch trần từng lỗi lầm của bọn họ.
Nhiều năm sau này, Lương Việt vẫn nhớ rõ mồn một.
Thời gian trôi đi, cái lạnh của nước hồ ngược lại đã quên mất, chỉ còn nhớ rõ cảnh Nghiêm Uyển dẫn chứng kinh điển, răn dạy những kẻ kia đến mức không thốt nên lời.
Nghiêm Uyển nhỏ tuổi hơn hắn.
Nhưng Nghiêm Uyển thời niên thiếu đã chẳng phải dạng dễ chọc. Nếu có kẻ cậy vào sự ngầm đồng ý của Thánh thượng mà muốn phản bác, thì tiểu Nghiêm Đan Thanh càng thêm bừa bãi ngang ngược, coi trời bằng vung sẽ như tràng pháo xông ra, tay cầm một cây gậy gỗ, khua khoắng loạn xạ về phía đám thiếu niên kia, ép bọn họ phải chạy tán loạn.
Bọn họ một người "giảng đạo lý", một người "dùng vũ lực", phối hợp ăn ý. Cho dù là Thánh thượng nhìn hai đứa trẻ, lại nghĩ đến Nghiêm gia, rốt cuộc cũng chỉ lắc đầu không nói thêm gì.
Năm đó là mùa đông ấm áp nhất trong ký ức thời niên thiếu của Lương Việt. Băng nhọn không phải là hung khí để đâm người, mà là "bia ngắm" để bọn họ tỷ võ, tuyết rơi đầy trời cũng không chỉ mang đến giá lạnh mà còn có thể đắp người tuyết, chơi ném tuyết, băng trên mặt hồ có thể trượt, vừa trượt một cái đã đi rất xa rất xa…
Ánh mắt Lương Việt cứ thế dõi theo Nghiêm Uyển.
Thuở nhỏ chưa hiểu tình ái, Lương Việt cảm thấy Nghiêm Uyển rất tốt, biết bảo vệ hắn. Nghiêm Uyển lại cảm thấy tính tình tốt Lương Việt, ngày thường nàng bị đệ đệ chọc tức đến mức nổi trận lôi đình, nhưng Lương Việt lại luôn cười hiền lành, có thể dỗ dành bọn họ vui vẻ.
Cho dù những đứa trẻ khác không chơi cùng Lương Việt cũng chẳng sao, Nghiêm Uyển dẫn theo Nghiêm Đan Thanh, cùng với Diệp Trường Minh, ba người là đủ náo nhiệt rồi.
Huống chi, còn có tiểu muội muội Diệp Tích Nhân đáng yêu, đầu tết hai bím tóc chổng ngược lên trời, đi đường chưa vững lại cứ lắc lư lẽo đẽo chạy theo sau mông bọn họ, đi một bước ngã một cái…
Thời niên thiếu thật sự rất tươi đẹp.
Mùa đông vào kinh, không còn là nỗi sợ hãi và kinh hoàng ngập tràn trong lòng nữa, hắn dần dần nảy sinh sự mong chờ.
Chỉ tiếc, sau này Hiến Tông ngày càng vô đạo cố chấp, cho rằng Thế tử Dụ Vương qua lại quá gần với Nghiêm gia, bèn không cho phép Dụ Vương cùng gia quyết về kinh nữa, Nghiêm gia cũng đưa Nghiêm Uyển cùng về biên quan, không còn gặp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!