Chương 8: Đối chất

Ngày mồng hai tháng ba, giờ Tỵ.

Diệp Tích Nhân cùng tổ mẫu và Liêu Trường Anh quỳ trong Phật đường. Trên cao, pho tượng Bồ Tát được phủ bằng một tấm vải đỏ, khói hương mờ mịt, tổ mẫu Triệu thị khẽ lần tràng hạt, miệng niệm kinh văn. Liêu thị thì khấn cầu cho con cháu bình an, mạnh khỏe.

Diệp Tích Nhân vẫn chắp tay trước ngực, nhắm mắt, trông vẻ mặt hết sức thành kính.

Lại đến mồng hai tháng ba. Hôm qua sau khi ngăn cản Diệp Trường Minh, nàng lấy cớ "chân trái bước vào trước" mà trói Liễu Tụ nhốt trong phòng chứa củi, mục đích là để khống chế nàng ta. 

Nếu không có Liễu Tụ, hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì?

Khác với sự chuyên tâm hôm qua, hôm nay trong đầu Diệp Tích Nhân rối ren muôn mối, như một cuộn chỉ hỗn loạn, hiểm nguy có thể ập đến bất cứ lúc nào, tựa lưỡi đao đang treo lơ lửng trên đầu.

Là lưỡi đao thật!

Diệp Tích Nhân thở ra một hơi, lặng lẽ đếm thời gian, rồi mi mắt khẽ run, chậm rãi mở ra, môi mấp máy không thành tiếng: Đến rồi.

"Rầm!" 

Cửa lớn bị một cước đá tung, tiếng bước chân dồn dập quen thuộc vang lên, từng nhịp trầm nặng truyền từ cửa lớn vào thẳng Phật đường, hôm nay nàng nghe rõ đến rợn người. Bọn họ căn bản không hề dừng lại để dò xét, mà lao thẳng vào Phật đường như từ đầu đã biết mục tiêu ở đâu, chỉ đợi đào ra "chứng cớ".

Diệp Tích Nhân hít sâu một hơi, lại nhắm mắt rồi mở ra, nỗi sợ hãi trong đôi mắt đen láy đã được che giấu toàn bộ, thay vào đó là sự bình tĩnh. Vì quá căng thẳng nên thân thể nàng cứng đờ, tim đập dồn dập, đôi tay chắp lại khẽ run, nhưng trong đầu lại ngày càng tỉnh táo, từng mạch suy nghĩ rõ ràng vô cùng.

Diệp Tích Nhân quay đầu nhìn lại.

Lục Thiên dẫn người vượt qua sân, giẫm lên hành lang mà xông thẳng vào Phật đường. Hắn vẫn đội ô sa đen, áo đỏ màu máu, ánh mắt sắc bén như đao, tay cầm một cuộn chiếu chỉ bằng giấy đay vàng, lạnh lùng nhìn vào những người bên trong. Đám thủ hạ đều đeo đao, gương mặt hung hãn dữ tợn, khiến người ta nhìn thấy không khỏi sinh sợ hãi.

"Các ngươi làm gì vậy?!" Liêu Trường Anh hoảng hốt thất thanh.

Lục Thiên lạnh giọng: "Đem người lên!"

"Bịch." Một người bị ném vào trong, Diệp Tích Nhân lập tức nhìn sang, là Vân Hương trong viện tổ mẫu!

Vân Hương run rẩy giơ tay chỉ vào pho tượng Bồ Tát phủ vải đỏ trên án, vẻ mặt tràn đầy hổ thẹn, mở miệng: "Trong… trong tượng Quan Âm đó, nô tỳ tận mắt nhìn thấy lão phu nhân bỏ đồ vào…"

Ngón tay Diệp Tích Nhân siết chặt. Quả nhiên, không có Liễu Tụ thì còn Vân Hương. Quan trọng chưa bao giờ là người nào, cũng không phải người trong viện tổ mẫu nhét đồ vào tượng, mà là thứ đó vốn dĩ từ đầu đã có ở trong đó rồi!

"Cái gì?" Liêu Trường Anh ngẩn ra.

Lục Thiên cười lạnh, cất bước lên định lấy tượng Quan Âm. Diệp Tích Nhân bỗng nhiên đứng dậy, lấy thân mình chắn trước hắn, giọng vốn mềm mỏng giờ mang theo vài phần sắc bén: "Đại nhân đây là có ý gì, muốn lục soát phủ Diệp gia ta sao? Tuy Diệp gia không mấy hiển hách, nhưng phụ thân ta dù gì cũng là Thượng thư Hộ Bộ, tòng Nhị phẩm đại thần, tổ mẫu lại là Cáo mệnh phu nhân ba triều.

Nay ngài muốn tra xét quan gia thế tộc… Lục đại nhân là phụng mệnh của ai, lại dựa vào nguyên do gì?"

Giọng nói càng lúc càng vang dội, rành rọt như nện xuống đất.

Lục Thiên chau mày, ngạc nhiên nhìn nàng, từ trên xuống dưới quan sát, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa: "Lá gan của ngươi… cũng không nhỏ?"

Diệp Tích Nhân ngẩng cao cằm, gương mặt lạnh lùng, những đường nét vốn dịu dàng xinh đẹp lúc này cũng phủ thêm vẻ băng lãnh xa cách, kiên quyết không nhường một tấc: "Đại nhân nếu muốn lục soát, thì phải đưa ra lý do, hoặc xuất trình thủ thư, nếu không đây chính là Hoàng Thành tư vượt quyền làm càn!"

Nhát gan chẳng qua là vì sợ chết. Còn nàng… Đã chết nhiều lần như thế, còn sợ gì nữa?!

Sắc mặt Lục Thiên thoáng âm trầm, giọng lạnh như băng: "Diệp gia các ngươi sắp chết đến nơi mà còn dám làm càn thế này?" Hắn giơ tay, chỉ khẽ dùng lực đã hất mạnh Diệp Tích Nhân ngã nhào xuống đất, cánh tay nàng đập mạnh vào án thờ đặt tượng Quan Âm, phát ra một tiếng "bộp" nặng nề.

Diệp Tích Nhân khẽ kêu một tiếng, đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt, mày chau chặt.

"Tích Tích!" Liêu Trường Anh vội vàng nhào tới muốn đỡ nàng. Triệu thị đứng bật dậy, quay đầu nhìn về phía Lục Thiên, gương mặt già nua thoáng phủ một tầng ý lạnh: "Tôn nữ ta nói không sai. Lục đại nhân muốn lục soát, ắt phải xuất trình thánh chỉ, rõ ràng lý do. Chưa tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào, lại dựa vào gì coi chúng ta như tội phạm mà đối đãi?"

Ánh mắt Lục Thiên thoáng trở nên nguy hiểm. Ngay sau đó, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười giễu cợt, mở cuộn chiếu chỉ trong tay, giơ cao: "Đây là thủ thư của Tham tri chính sự Trương Nguyên Mưu Trương tham chính. Tham chính đại nhân thẩm tra nghịch đảng, quần thần trong triều đều phải phối hợp. Chúng ta đã hỏi được từ miệng nghịch đảng rằng Diệp gia các ngươi là đồng bọn, Hoàng Thành tư ta có trách nhiệm giám sát.

Nay lại có người chứng tận mắt thấy lão phu nhân Diệp gia giấu chứng cớ thông địch trong tượng Quan Âm, ta lục soát thì thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!