Chương 6: Không còn

Diệp Tích Nhân gần như theo bản năng quay phắt sang nhìn Diệp Trường Minh.

Lại thấy hắn mặt mày ngây dại, lẩm bẩm: "Bồ Tát, ta nguyền rủa là kẻ giở trò hại ta, chứ đâu có nguyền chính mình đâu!"

Diệp Tích Nhân: "……" Đúng là cái miệng quạ đen!

Nàng hít sâu một hơi, đứng bật dậy, ánh mắt từ thánh chỉ trong tay Lục Thiên chuyển sang gương mặt hắn, cơn phẫn nộ cùng tuyệt vọng dồn nén không sao kìm nén: "Lục Thiên, ngươi có ý gì đây? Diệp Trường Minh lại phạm vào tội gì nữa?!"

Chẳng lẽ còn chưa xong!

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua bọn họ, Lục Thiên thoáng khựng lại, vô thức nhìn về phía nữ tử cất tiếng. Rõ ràng chỉ là một khuê tú yếu mềm xinh đẹp, nhưng trên gương mặt kia chẳng thấy nỗi sợ mà tràn ngập phẫn nộ, thậm chí còn xen chút… quen thuộc?

Khoan đã, họ từng biết nhau sao?

Trong thoáng chốc Lục Thiên ngẩn ngơ, song rất nhanh đã lại nghiêm mặt, giọng lạnh lẽo: "Đưa người lên!"

"Bộp." Thuộc hạ hắn ép giải một người vào, ném xuống ngay trước mặt mọi người. Người kia không ai xa lạ, chính là nha hoàn Liễu Tụ lúc nãy còn vén rèm cho Diệp Tích Nhân vào Trường Thọ Đường.

"Khẩn trương nói đi, chứng cứ tư thông với địch giấu ở đâu." Lục Thiên chậm rãi mở miệng.

Tư thông với địch?! Đồng tử Diệp Tích Nhân bỗng nhiên co rút.

Liễu Tụ run rẩy chỉ tay về phía pho tượng Quan Âm, lắp bắp: "Trong… trong tượng Quan Âm… chính mắt nô tì thấy lão phu nhân nhét vào…"

"Ăn nói hồ đồ!" Liêu thị quát lớn.

Lục Thiên giơ tay, lập tức có tên lính áp sát, đặt lưỡi đao lạnh buốt lên cổ Liêu thị, bức bà phải im miệng.

Diệp Tích Nhân vươn tay, gạt phắt thanh đao ra, trừng mắt nhìn gã lính kia, chính tên này "hôm qua" còn nhận vòng vàng của nàng!

Tên tiểu tốt: "?" 

Bị nàng hất văng lưỡi đao, lại thấy ánh mắt như muốn bùng lửa kia, hắn bỗng nhiên không dám tiến thêm nửa bước, trong lòng có chút chột dạ không thể hiểu nổi.

Ngay khi ấy, một kẻ khác bưng pho tượng Quan Âm bằng ngọc trắng đến trước mặt Lục Thiên.

Lục Thiên đảo mắt nhìn nha hoàn, rồi nhìn Triệu thị, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Diệp Tích Nhân, khóe môi dần nhếch lên mang đầy ý giễu cợt, rồi hắn duỗi tay.

"Rắc rắc" Bạch ngọc Quan Âm vỡ tan tành, mảnh vụn bắn tung tóe. Từ trong tượng, một tờ da dê gấp gọn rơi xuống, dưới ánh sáng hắt từ ngoài vào, chữ viết trên đó hiện rõ mồn một. Mọi người không hẹn mà cùng trừng to mắt.

"Cái này là gì vậy?" Diệp Trường Minh thì thào.

"Chính ta cũng muốn hỏi đây là gì." Lục Thiên thu lại tầm mắt, nhặt tờ da dê lên, mở ra, bên trong hiện rõ một bức bản đồ, lại có thêm một cuộn giấy trắng rơi xuống. Diệp Tích Nhân còn chưa kịp nhìn rõ, lại thấy sắc mặt Lục Thiên bỗng chốc đổi hẳn: "Quả nhiên là bản đồ thất lạc của Cấm Thương quân Nam Đô!"

Diệp Trường Minh trố mắt không tin nổi. Bản đồ Cấm Thương chính là toàn bộ địa hình và bố phòng của Nam Đô. Năm trước triều đình mới dời đô từ Bắc về Nam rồi chế định, là một trong những cơ mật trọng yếu bậc nhất của Đại Lương. Thứ này sao có thể xuất hiện trong nhà bọn họ?!

Lục Thiên mở nốt cuộn giấy trắng, quét mắt qua nội dung bên trên, siết chặt bản đồ trong tay. Bàn tay còn lại run lên, cuộn thánh chỉ bằng giấy gai vàng bung ra, ánh mắt hắn tối sầm, giọng lạnh buốt mang sát khí: "Toàn bộ Diệp phủ, nghe phán!" 

"Tra xét mẫu thân Thượng thư Hộ Bộ Diệp Phái, Triệu Lan Quân, tội danh cất giấu chứng cứ thông đồng với địch, cấu kết nghịch đảng, đại nghịch bất đạo. Chiếu theo luật Đại Lương, Diệp thị toàn tộc, mãn môn sao trảm!"

Thánh chỉ khác nhưng ý chỉ vẫn y nguyên. Bốn chữ "mãn môn sao trảm" vừa rơi xuống, Diệp Tích Nhân cảm thấy ngực nghẹn lại, hơi thở đứt quãng, hoa mắt quay cuồng.

Rõ ràng đã không còn vụ gian lận trường thi, sao lại mọc thêm tội tư thông với địch, lại là mãn môn sao trảm?!

Lục Thiên phất tay, thuộc hạ lập tức tiến lên muốn bắt bọn họ.

Diệp Trường Minh chống chân què giãy giụa: "Không thể nào! Tổ mẫu ta vốn xuất thân Triệu thị, cả dòng họ Triệu đều trung dũng, sao có thể thông địch b*n n**c? Nhất định là có kẻ vu oan! Lục Thiên, ngươi dựa vào đâu bắt chúng ta?! Ta muốn gặp phụ thân, gặp Thánh thượng!"

Hắn vốn mang thương tích, chẳng bao lâu đã bị người của Hoàng Thành tư chế ngự. Lục Thiên mở tờ giấy nhỏ cuộn tròn, giơ ra trước mặt Diệp Trường Minh, từng chữ gằn rõ: "Vậy ngươi nói xem, bản đồ Cấm Thương quân Nam Đô mấy ngày nay thất lạc, sao lại ở trong phủ các ngươi? Dòng chữ này lại là có ý gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!