Chương 48: Danh Sách

Văn Đức Điện lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng.

Hoàng cung dựng tạm ở Nam Đô vô cùng sơ sài, chẳng kịp chạm rồng vẽ phượng, chỉ phủ một tầng lụa mỏng sắc vàng nhạt để biểu thị nơi đây chính là trung tâm quyền lực của triều Đại Lương.

Thế nhưng, gió lùa từ cổng lớn vẫn khẽ lay tấm lụa, lộ ra bên dưới lớp sơn son đã cũ kỹ của những cây cột gỗ tròn. Dù che đậy thế nào, vẫn khó giấu được vết tích tạm bợ, phơi bày một Đại Lương khốn đốn, triều đình đang chao đảo trong gió mưa.

Diệp Tích Nhân ngây người nhìn Trương Nguyên Mưu.

Ông ta cười nhạo Nghiêm Đan Thanh "ngu trung", từ ngữ ấy từng là điều nàng hay oán trách Nghiêm Đan Thanh, vậy mà khi giờ đây nghe từ miệng kẻ khác nói ra… không hiểu vì sao, trong lòng Diệp Tích Nhân lại dâng lên một cơn tức giận, lửa nóng trào dâng, không sao đè nén nổi.

Lương Việt giận đến th* d*c, đầu choáng mắt hoa.

Trong Văn Đức Điện tĩnh mịch, vang vọng tiếng cười lớn của Trương Nguyên Mưu. Ngay sau đó, giọng gầm giận dữ của Tưởng Du lại dội lên: "Ngươi quả thực là kẻ điên cuồng! Trong mắt ngươi chỉ có Lương Cẩm, ngươi có biết nó căn bản không xứng làm hoàng đế? Ngươi có biết nó yếu hèn nhút nhát ngu muội bất tài? Vì báo thù cho nó mà kéo cả Đại Lương cùng bồi táng, kẻ ngu trung đích thực chính là ngươi, ngu xuẩn đến tột cùng!"

Nếu không phải Hiến Tông chỉ có mỗi một đứa con là Lương Cẩm, thì ban đầu đã chẳng để nó đăng cơ. Đứa trẻ ấy ngoan ngoãn, nhưng lại… quá ngoan. Bắc Đô thất thủ, từ bắc xuống nam, Lương Cẩm đã sớm bị dọa vỡ mật, chỉ một lòng muốn sống sót, lại thêm thiên tư không cao, vừa ngu độn vừa khiếp nhược, tuổi tác còn nhỏ, một kẻ như thế ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn chẳng khác nào để trẻ con ôm vàng, triều Đại Lương sẽ ra sao? Thật chẳng dám nghĩ đến!

Những bài học trong sử sách vẫn chưa đủ rõ ràng sao?

"Đúng, ta ngu trung. Thế nhưng Nghiêm tiểu tướng quân kia há chẳng phải cũng ngu trung? Khác chăng chỉ là ta trung với Lương Cẩm, còn Nghiêm Đan Thanh trung với Lương Việt mà thôi!" Trương Nguyên Mưu cười lạnh.

Chẳng qua mỗi người đều phụng sự chủ của mình, có gì khác biệt? Há lẽ kẻ trung với Lương Việt lại cao quý hơn người trung với Lương Cẩm?

"Làm bề tôi, chẳng phải chính là phải trung quân ái quốc, phù tá xã tắc đó sao?"

Trương Nguyên Mưu chất vấn Tưởng Du: "Thánh thượng ngu muội, thì ta khuyên; Thánh thượng không biết, thì ta dạy. Ngươi cho rằng nó nhút nhát hèn yếu, vậy còn Lương Việt thì sao? Hắn cũng không phải bậc thánh minh? Ngươi lại muốn đổi thêm một vị hoàng đế nữa chăng?!"

Làm gì có đạo lý đó!

Bởi vì hoàng đế không hợp nên đổi? Nếu vị kế tiếp vẫn không hợp, lại tiếp tục đổi sao?

Hoàng đế chính là hoàng đế, thần tử chính là thần tử, làm gì có chuyện thần tử lật đổ đế quyền, đi thao túng ngôi vị hoàng đế? Kẻ làm thế không còn là bề tôi, mà chính là loạn thần tặc tử!

"Tưởng Du, với những hành vi của ngươi, còn đâu là đạo làm thần tử? Sách thánh hiền ngươi đều đọc cho chó ăn cả rồi sao!" Giọng Trương Nguyên Mưu đầy châm biếm, năm xưa kính ngưỡng bao nhiêu, đến lúc đối phương sát hại hoàng đế thì lại hận thấu xương bấy nhiêu.

Tưởng Du hít một hơi thật sâu, khép mắt lại: "Ta không hối hận."

Ông không đủ "trung quân", chẳng hợp "đạo làm thần", nhưng ông không hối hận. Bởi người đang ngồi trên thượng vị là Lương Việt, tốt hơn gấp trăm lần Tiểu hoàng đế. Như năm trước, khi triều đình ủng hộ đại chiến tiền tuyến, nếu trên cao là Tiểu hoàng đế, hễ có kẻ phản đối trong triều, liệu nó có thể hoàn toàn áp chế nổi sao?

Chỉ khi "quân thần đồng tâm", cùng một niềm kiên định, thì con thuyền rách nát, lạc lối giữa biển cả mới có thể hướng về một phương, chứ chẳng mắc kẹt tại chỗ vì mâu thuẫn.

Huống chi, bọn họ tuổi tác đã cao, nếu sau này bọn họ chết đi thì sao? Kẻ nắm quyền tiếp theo liệu có chắc sẽ là hiền thần? Trong cục diện bết bát này, chẳng mong bậc đế vương anh tài xuất chúng, chỉ cầu có thể nhân đức ái quốc, nguyện cùng Đại Lương đồng sinh cộng tử.

"Ta cũng không hối hận." Trương Nguyên Mưu ngẩng cao cằm.

Ông ta vung tay áo, chắp tay ra sau lưng, thẳng lưng đứng giữa Văn Đức Điện. Giờ phút này, ông ta còn đứng vững vàng hơn cả Tưởng Du, đường đường chính chính, không thẹn với Thánh thượng mình trong lòng, dù chết cũng không hối tiếc.

Điện trong lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều không nói nên lời.

Lưu Đa Hỉ thở dài trong lặng lẽ, ai cũng có sự kiên trì của riêng mình, sự cố chấp của riêng mình, cũng có sai lầm của riêng mình. Người vốn chẳng thể hoàn mỹ, đây chính là nhân tính.

Diệp Tích Nhân đột nhiên cất tiếng: "Trương Nguyên Mưu, ngươi nói Nghiêm Đan Thanh ngu trung sao?"

Nàng vẫn chưa từng mở miệng, giữa cuộc tranh cãi kịch liệt vừa rồi, một nha đầu như nàng dĩ nhiên chẳng ai để mắt, chẳng có ai bận tâm.

Trương Nguyên Mưu nghe thấy giọng nàng, ngoảnh đầu nhìn, chân mày lập tức chau lại, rõ ràng bất mãn vì nàng bỗng xen lời, trong mắt hiện lên vẻ không vui.

Diệp Tích Nhân lại hoàn toàn không để ý, khẽ lắc đầu, tiếp tục nói: "Hôm nay ta cũng từng mắng hắn, trước khi ngươi xuất hiện, ta vẫn cho rằng có thể dùng hai chữ "ngu trung" để hình dung hắn, nhưng cho đến khi nhìn thấy ngươi…"

Khi ấy nàng nghĩ, sao lại có người cố chấp đến thế, chết đi bao nhiêu lần rồi mà vẫn chẳng đặt sinh mạng mình lên hàng đầu, vẫn kiên định giữ vững niềm tin làm một thần tử của Đại Lương, đặt biết bao người lên trước bản thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!