Giữa Diệp Tích Nhân và Tưởng Du vốn đã có mối thù cũ, lại thêm oán mới.
Trong ký ức của Tưởng Du, mồng Một tháng Ba ông ta từng muốn hãm hại Diệp Trường Minh gian lận khoa cử, kết quả người kia lại chẳng hề đến trường thi; mồng Hai tháng Ba lại sai Lục Thiên dùng tượng Phật để vu oan, vẫn chẳng thành công…
Nhưng chỉ có Diệp Tích Nhân mới biết, nàng đã bao nhiêu lần bị Tưởng Du hại đến mức cả nhà bị tru di cửu tộc!
Thế thì làm sao nàng không hận cho được?
Nàng buông tay, vẻ mặt lạnh nhạt: "Ồ, Tưởng tể tướng, ngài đừng tức giận nữa. Tuy rằng ngài có mắt không tròng, tin lầm kẻ xấu, nhưng cũng chẳng sao, dù gì thì Nghiêm tiểu tướng quân đã chết rồi, có hối hận cũng muộn. Nghĩ thoáng ra đi, cùng lắm là mất nước, làm lại từ đầu thôi."
Lưu Đa Hỉ: "….."
Khuyên giỏi lắm, lần sau xin đừng khuyên nữa.
"Phụt!" Tưởng Du rốt cuộc không nhịn nổi, phun ra một ngụm máu tươi, văng tung tóe trên đất. Ông ta siết chặt cổ tay Lưu Đa Hỉ, gương mặt đỏ bừng nghẹn lại, thân hình chao đảo suýt ngã.
Chẳng uổng là bậc Tể tướng, càng lúc nguy nan lại càng tỉnh táo. Ngụm máu kia phun ra xong, ngược lại đầu óc ông ta càng thêm sáng suốt. Ông gắng gượng dồn sức, thẳng lưng đứng vững, từ trong cổ họng khó nhọc ép ra ba chữ: "Trương Nguyên Mưu!"
Ông sẽ không so đo cái gọi là "mạo phạm" của Diệp Tích Nhân, nếu đoán không lầm, sáng nay kẻ hành động cùng nàng… chính là Nghiêm Đan Thanh.
Mà Nghiêm Đan Thanh đã chết, trong lòng ông vốn mang tội, nàng có nói gì cũng không lọt tai. Ngược lại kẻ phản bội kia, chỉ cần nghĩ đến thôi, ông đã hận đến nghiến răng, ước gì lột da ăn thịt!
Diệp Tích Nhân và Lưu Đa Hỉ khựng lại, sau đó khiếp hãi nhìn nhau, thư mật giả kia lại do Tham tri chính sự Trương Nguyên Mưu gửi tới?!
Người quyền lực thứ hai trong triều, chính là tâm phúc của Tưởng Du đó!
"Tưởng tể tướng, ngài có điều tra nhầm không?" Lưu Đa Hỉ không dám tin, lắc đầu: "Trương tham tri sao có thể thông đồng với Bắc Yến?!"
"Ta cũng muốn biết, rốt cuộc Bắc Yến cho hắn cái lợi gì, khiến hắn phản bội ta, phản bội Đại Lương!"
Tưởng Du hít sâu một hơi, đáy mắt u ám: "Người đâu! Bắt Trương Nguyên Mưu lại, áp giải đến trước Thánh thượng, ta phải chính miệng hỏi hắn!"
Nói dứt lời, ông nhấc chân, bước thẳng về phía hoàng cung.
Diệp Tích Nhân và Lưu Đa Hỉ liếc nhau, vội vàng theo sát. Lần này cần vô số tin tức, nhưng nàng thật không ngờ… ngay từ đầu đã lộ ra mấu chốt chấn động lòng người đến vậy.
Tham tri chính sự Trương Nguyên Mưu, hóa ra là kẻ b*n n**c!
Suốt dọc đường, Tưởng Du im lặng đến kỳ dị, chỉ cúi đầu cắm cúi đi thẳng, tiếng giày giẫm trên đất nặng nề, đủ thấy tâm trí rối loạn.
Trên mặt Lưu Đa Hỉ liên tục đổi thay biểu cảm, ông hạ thấp giọng nói với Diệp Tích Nhân: "Trương tham tri vốn xuất thân quân ngũ, tính tình cương bạo ngang ngược, cực kỳ cố chấp. Ta cùng ông ta làm việc đã nhiều năm, từ thời Hiến Tông cho tới nay, từ Bắc chí Nam, chính là ông ta từng kiên quyết chủ trương phế bỏ gian tướng, cũng là ông ta nâng đỡ Tưởng Du lên làm Tể tướng…
"Ông ta khác ta, Tưởng tướng vô cùng tín nhiệm, ông ta làm Tham tri chính sự, chính là một phó tướng chân chính, quyền cao thế trọng."
Vậy thì, rốt cuộc tại sao?
Trương Nguyên Mưu đâu có thiếu thốn gì chứ?
Diệp Tích Nhân đã trải qua quá nhiều vòng lặp, chứng kiến vô số biến cố, nàng chỉ lắc đầu: "Trước đây khi Nghiêm tiểu tướng quân bị giam vào ngục, chính Thánh thượng đã giao người cho ông ta thẩm tra. Thế nhưng kết quả thì sao?
Tiểu tướng quân rõ ràng vô tội, ông ta lại cố tình không tâu báo, ngược lại còn giấu giếm chân tướng, mặc kệ Lục Thiên hành hạ. Còn như Diệp gia họ cũng trong sạch chẳng tì vết, lại bị nhiều lần chém giết đến tuyệt diệt…
Trương Nguyên Mưu có thể tàn nhẫn đến thế với trung thần lương tướng, thì việc làm kẻ b*n n**c còn gì đáng ngạc nhiên nữa?"
Lưu Đa Hỉ khẽ kéo tay áo nàng, hạ thấp giọng hơn nữa: "Ngươi không hiểu, chính trị khác hẳn những chuyện khác, không có gì là trắng hay đen tuyệt đối. Ông ta không giúp Nghiêm tiểu tướng quân thoát tội, thậm chí còn hãm hại Tiểu tướng quân, cũng chưa thể trực tiếp chứng minh ông ta là kẻ muốn hại Đại Lương, làm một tên b*n n**c. Chính kiến bất đồng, cho dù chẳng thể phân định đúng sai, thì cũng là một sống một chết."
Diệp Tích Nhân quả thật không hiểu.
Nàng chỉ biết, Tưởng Du và Trương Nguyên Mưu đã nhiều lần g**t ch*t nàng cùng Nghiêm Đan Thanh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!