Diệp Trường Minh nghĩ mãi không thông, quay đầu hỏi: "Hôm nay ở triều đình, vì sao Nghiêm tiểu tướng quân lại cam tâm tình nguyện chịu chết?"
Tuy rằng phe chủ chiến nhất mực đòi giết hắn, nhưng đã có Tể tướng ủng hộ, lại thêm thái độ bệ hạ cũng dần buông lỏng, nếu Nghiêm Đan Thanh còn chịu biện giải thêm đôi câu, ắt vẫn có khả năng giữ được mạng sống!
Thế nhưng, bởi vì câu trả lời của Nghiêm Đan Thanh, cuối cùng hắn vẫn bị g**t ch*t trong tiếng hò hét đòi mạng của phe chủ hòa.
Diệp Phái thở dài một tiếng: "Hắn đã giết Xích Trản Lan Sách, người trong triều đều cho rằng hắn phá hoại việc nghị hòa giữa hai nước, lòng dạ khó lường. Tất cả phẫn nộ cùng sát ý dồn cả lên người hắn. Nếu miễn cưỡng bảo toàn tính mạng cho hắn, e rằng triều cục sẽ đại loạn, thiên hạ lê dân cũng chưa chắc có thể hiểu được.
"Tình thế trước mắt vốn đã bất ổn, không chịu nổi sóng gió. Ta nghĩ, chính vì vậy nên Nghiêm Xuân Trú mới chịu từ bỏ cơ hội sống sót. Nếu không… hẳn là hắn đã hoàn toàn thất vọng với Đại Lương, với chúng ta."
Một ý nghĩ ấy khiến Diệp Phái vô cùng đau xót.
Ngay cả khi sắp chết, Nghiêm Đan Thanh vẫn còn che chở cho bọn họ, dùng binh phù cùng huyết thư để đổi lấy sự khoan dung của bệ hạ, không bị xử phạt nặng nề, chỉ bị buộc cùng Bạch Thành Quang đóng cửa tỉnh tội…
Diệp Trường Minh cũng theo đó mà than thở. Hòa đàm không thành, tiếp theo tất nhiên sẽ là chiến tranh giữa hai nước, mà lúc này Nghiêm tiểu tướng quân lại bị giết, ưu thế vốn đã mỏng manh của Đại Lương lại bị cắt xén thêm một tầng.
Hắn chợt nghĩ tới điều gì, thấy khó hiểu: "Vì sao Tể tướng lại muốn giữ mạng Nghiêm tiểu tướng quân?"
"Sao biết được?" Diệp Phái khẽ lắc đầu, "Có lẽ còn có mưu tính khác. Hôm qua Xích Trản Lan Sách đưa ra thủ thư, ông ta hận không thể lập tức g**t ch*t Nghiêm Đan Thanh để chốt lại hòa đàm."
Nghe vậy, Diệp Trường Minh không nhịn được lại mắng: "b*n n**c! Đồ hèn hạ không xương sống!"
Diệp Phái day day ấn đường, như chợt nghĩ tới gì đó, ánh mắt bất giác nhìn về hướng hậu viện, nghi hoặc: "Thế còn Tích Tích đâu?"
Tiếng chửi của Diệp Trường Minh lập tức ngừng lại, hắn lắc đầu: "Không biết, từ sáng sớm đã chạy ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về. Con bé này giấu giếm không ít bí mật, đáng tiếc đến giờ con chẳng moi ra được cái nào. Hôm nay con cố tình không ngủ, dậy sớm canh giữ ở trong viện, kết quả vẫn không bắt được người, chỉ thấy loáng qua một bóng lưng…"
Diệp Phái lập tức trừng mắt, đá hắn một cước: "Cả một ngày trời không về? Thế mà còn đứng đây! Mau đi tìm! Nếu muội muội ngươi xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"
Diệp Trường Minh: "…"
Mấy ngày gần đây, hành tung của Diệp Tích Nhân như quỷ thần, đừng nói một ngày không về, ngay cả tối qua cũng chẳng thấy bóng dáng ở nhà. Ai mà biết nàng đang làm cái gì cơ chứ!
Trong lòng tuy oán thầm, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng. Hắn dẫn theo Bàn Kim và Thấu Ngân cùng nhau đi tìm, mấy người rất nhanh biến mất ngoài cổng.
Diệp Phái không thể ra ngoài, chỉ biết nóng ruột chờ đợi trong phòng. Ông biết Diệp Tích Nhân có thể điều động người của Nghiêm Đan Thanh, khi ông còn chưa kịp nhận ra, hai bên đã vô cùng thân quen.
Nhưng giờ Nghiêm Đan Thanh đã chết, còn Tích Tích lại bặt tăm không thấy, ông thật sự sợ nữ nhi sẽ liên lụy gặp chuyện…
Diệp Phái cứ thế chờ, chờ mãi. Đến khi sốt ruột muốn bất chấp mà lao ra ngoài tìm cùng thì Diệp Trường Minh đã vội vã chạy về, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt khác thường.
"Làm sao vậy? Muội muội ngươi đâu?" Diệp Phái vội nhìn ra phía sau hắn.
Diệp Trường Minh thở hồng hộc, lắc đầu: "Vẫn chưa tìm thấy Tích Tích."
Chưa đợi Diệp Phái kịp trừng mắt, hắn đã vội vàng nói tiếp: "Nhưng chúng ta phát hiện một chuyện quan trọng, Triệu tướng quân cùng Mã Sơn bị người của Tể tướng chặn lại ở cổng thành, không cho ra ngoài. Còn Tể tướng thì đã vội vã tiến cung rồi."
"Cái gì?!" Diệp Phái kinh sợ, lập tức chẳng còn tâm trí quan tâm đến chuyện khác, lại gấp gáp hỏi: "Ông ta vào cung từ khi nào?"
Diệp Trường Minh ấn xuống đôi chân run rẩy vì chạy quá gấp, vừa thở hổn hển vừa đáp: "May mà chúng ta phát hiện kịp, Tể tướng vừa mới vào cung thôi."
Trong thành không thấy tung tích Diệp Tích Nhân, Diệp Trường Minh dẫn người đi ra cổng thành, muốn xem nàng có xuất thành hay chưa. Không ngờ chẳng thấy bóng dáng Diệp Tích Nhân, lại gặp ngay Mã Sơn đang cuống cuồng…
Hôm qua hắn từng gặp qua Mã Sơn, lại vừa liếc mắt liền nhận ra đây chính là kẻ đã đánh gãy chân mình, sao có thể nhận nhầm được?
"Đi mau!"
Diệp Phái theo bản năng vội chạy ra ngoài.
Tuy chưa rõ trong đó rốt cuộc có ẩn tình gì, nhưng tướng quân sắp ra trận lại bị chặn ở cổng thành, theo bản năng ông cảm thấy có vấn đề, sốt ruột muốn vào cung dò cho rõ ngọn ngành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!