Chương 39: Đã điên

Nếu Tưởng Du chết rồi, sẽ không còn ai thỉnh cầu diện thánh, khuyên được bệ hạ hạ chỉ xử tử Nghiêm Đan Thanh và đồng ý nghị hòa.

Như vậy… liệu kết cục có thể thay đổi không?

Diệp Tích Nhân ngồi trong Đại Lý Tự, lặng lẽ chờ đợi kết quả.

Ngón tay nàng không ngừng m*n tr*n lên tay vịn, ánh mắt thấp thoáng bất an, thỉnh thoảng lại liếc về phía cổng lớn.

Ở vòng lặp trước, đúng vào thời khắc này Diệp Phái đã mang thánh chỉ trở về, vậy mà nay, thời gian đã trôi qua, họ vẫn chưa về… Chẳng lẽ, sau khi giết Tưởng Du, kết cục thật sự đã thay đổi rồi sao?

Ánh mắt Diệp Tích Nhân càng lúc càng sáng.

Nàng khao khát một câu trả lời thỏa đáng, nhưng đồng thời lại run sợ trước cái kết cục đã từng xảy ra ấy. Cảm giác bất an khiến người ta chẳng thể ngồi yên, trong lòng như có một ngọn núi nặng nề đè ép, chặn lấy ngọn lửa từng bừng bừng cháy.

Tim nàng đập mạnh, ngọn lửa ấy theo từng nhịp đập mà dồn dập va vào ngọn núi, như sắp bùng lên trong khoảnh khắc, thiêu rụi tất cả.

Bên cạnh, Diệp Trường Minh lẩm bẩm: "Trời đất ơi, muội còn có thể bình tĩnh được sao? Muội có biết mình vừa làm gì không? Nếu bị tra ra, cả nhà chúng ta đều xong đời đấy!"

"Đó là Tưởng Du đấy!"

"Muội có biết bệ hạ tin tưởng ông ta đến mức nào không? Giờ đây trong triều đã có bao nhiêu quan viên theo phe ông ta: hai vị tham chính, Lễ bộ Thượng thư Lý Nhân Ý, Binh bộ Thượng thư, cả Vu Hữu Tào… Ông ta quyền khuynh triều dã, thế lực trải rộng khắp nơi, chắc chắn sẽ sớm tra ra chúng ta!"

"Tiêu rồi, nhà họ Diệp chúng ta lần này thật sự tiêu rồi."

Diệp Trường Minh lải nhải suốt cả ngày đến khản cả giọng: "Sao ta lại hồ đồ mà đi theo muội làm ra chuyện điên rồ thế này cơ chứ?!"

Hết rồi, hết thật rồi.

Diệp gia hoàn toàn tiêu tan rồi.

Diệp Tích Nhân quay đầu nhìn hắn, mím môi nói: "Ông ta vốn đáng chết, ta chỉ là thay trời hành đạo. Hơn nữa, người bị bắt đi ở bên ngoài sứ quán Bắc Yến, vậy chắc chắn là người Bắc Yến làm, có liên quan gì đến chúng ta?"

Đôi mắt nàng mở to, ánh nhìn đầy lý lẽ, trên gương mặt chẳng hề có chút chột dạ hay sợ hãi nào.

Diệp Trường Minh: "???"

Đồng tử hắn co lại, kinh hãi hạ giọng: "Muội thật sự là muội muội ta sao? Hay là bị cái gì nhập vào rồi?"

Lời vừa dứt, Diệp Trường Minh như chợt nghĩ thông điều gì đó, hít sâu một hơi, chộp lấy tay Diệp Tích Nhân, mạnh mẽ lắc, quát lên: "Yêu quái! Mau trả muội muội của ta lại đây!"

Diệp Tích Nhân cạn lời.

Diệp Trường Minh th* d*c, không ngừng lắc đầu lẩm bẩm: "Muội muội ta nào dám làm ra chuyện bạo gan như vậy, hôm qua giết một người, hôm nay lại giết thêm một người, mà còn ngồi đây mặt không đổi sắc, bình tĩnh như không có gì xảy ra…"

Đây còn là muội muội hắn sao?!

Nếu là thật sự, hắn không dám tưởng tượng muội muội đã trải qua những gì mới có thể biến thành như thế này.

Diệp Tích Nhân chẳng buồn để ý đến người huynh trưởng đang chấn động kia, vẫn nôn nóng dõi mắt về phía cánh cổng lớn.

Tay nàng cầm rồi lại buông, chân co lại vô thức, trong lòng bồn chồn bất an.

Lại đợi thêm một lúc, nàng bỗng bật dậy, gương mặt vốn bình tĩnh bỗng chốc biến mất, đôi tay xoắn chặt khăn, bước nhanh lên trước, ánh mắt vừa căng thẳng vừa đầy mong đợi, trong đôi đồng tử lấp lánh như có sao trời lóe sáng.

Diệp Phái đã trở về!

Lần này… liệu có thể thay đổi kết cục được không?

Liệu nàng và Nghiêm Đan Thanh có thể cùng sống sót, thoát khỏi vòng lặp vĩnh viễn này không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!