Diệp Trường Minh: "???"
Đôi mắt hắn trừng to như không thể tin nổi: "Muội điên rồi à?! Muội có biết Tưởng Du là ai không? Muội mà cũng dám nói muốn giết ông ta?!"
Hắn gần như nghi ngờ chính đôi tai của mình.
Hôm qua Diệp Tích Nhân giết Lục Thiên thì thôi đi, dù gì dưới Nha môn Hoàng Thành tư còn chôn cả thuốc nổ, mà Lục Thiên lại chẳng phải kẻ trong sạch gì.
Nhưng Tưởng Du thì khác!
Đó là Tể tướng đương triều của Đại Lương, giữ chức Bình Chương sự kiêm Khu Mật sứ, quyền cao chức trọng, muốn giết ông ta?
Đúng là điên rồi!
Diệp Tích Nhân cụp mắt xuống, khẽ thở dài: "Không thể giết được sao?"
Diệp Trường Minh suýt nhảy dựng, hơi thở dồn dập đến nỗi cánh mũi phập phồng, nắm chặt tay áo nàng, giọng cao vút: "Cái đó mà cũng phải hỏi à?! Ông ta là Tể tướng, là Tưởng tướng quyền khuynh triều dã! Muội không cần cái đầu của cả nhà nữa sao?! Diệp Tích Nhân, ta thấy muội thật sự điên rồi mới dám nghĩ đến chuyện như vậy! Mau bỏ ý đó đi, nghe rõ chưa?!"
Chỉ nghe đến mấy chữ "giết Tể tướng", Diệp Trường Minh đã phản ứng dữ dội như thế, đủ thấy người kia trong mắt thế nhân là kẻ có thân phận và địa vị đến mức không thể lay chuyển.
Thế nhưng, một người quyền thế như vậy lại hết lòng chủ trương nghị hòa, cam tâm làm kẻ b*n n**c, đem cả Đại Lương dâng cho Bắc Yến.
Diệp Tích Nhân kéo tay áo huynh trưởng, giọng nhẹ như gió: "Nghe rồi, vậy thì… để ta gặp ông ta đi. Ta chỉ có vài câu muốn hỏi thôi."
Diệp Trường Minh do dự.
Diệp Tích Nhân gọi khẽ: "Ca."
"…Được rồi." Diệp Trường Minh bất đắc dĩ đáp, ai bảo đó là muội muội của mình chứ!
Lúc này, Diệp Phái và Bạch Thành Quang vừa bước vào nhà lao Đại Lý Tự, còn đang mang vẻ nghi hoặc thì nghe Nghiêm Đan Thanh hỏi ngay: "Diệp đại nhân, có gặp Tích Tích không?"
Diệp Phái: "??"
Tích Tích?
Đã gọi cả tên tự rồi? Hai người các ngươi thân thiết đến thế từ khi nào? Sao ta chẳng biết gì cả?!
Bạch Thành Quang lén liếc Diệp Phái, ánh mắt kỳ quái.
Diệp Phái không đổi sắc mặt, giọng bình tĩnh: "Bổn quan vẫn luôn ở Đại Lý Tự, chưa hề gặp nó."
Nghiêm Đan Thanh hơi nhíu mày.
Hắn tỉnh lại vào giờ Dần, theo lẽ, Diệp Tích Nhân cũng nên tỉnh vào cùng thời điểm ấy. Nhưng nàng lại không đến tìm Diệp Phái như kế hoạch, là gặp biến cố rồi ư? Hay là… nàng đã đi làm gì khác?
Nghiêm Đan Thanh nhanh chóng thu lại những ý nghĩ vụt qua đầu, ngẩng đầu nói: "Diệp đại nhân, hai vị ở Đại Lý Tự suốt, e rằng chưa biết tin. Triều đình đã biến động, Xích Trản Lan Sách đã đưa ra điều kiện khiến Thánh thượng khó lòng cự tuyệt. Hôm nay, thánh chỉ xử trảm ta sẽ được ban xuống."
Diệp Phái và Bạch Thành Quang đồng loạt biến sắc, vội vàng đứng dậy: "Chúng ta lập tức vào cung!"
Nhưng Nghiêm Đan Thanh khẽ lắc đầu, ngăn lại: "Không. Ta mong hai vị đại nhân chớ vì ta mà cầu xin, cứ giữ mình ngoài chuyện này. Tốt nhất là thuận theo khuyên Thánh thượng giết ta, sớm rút thân ra khỏi cục diện, kẻo bị ta liên lụy."
Hai người đồng loạt sững sờ.
Ngay sau đó, Diệp Phái nhíu chặt mày, khó hiểu: "Sao có thể được? Tội danh nghịch đảng trên người ngươi đã được gột sạch, vì sao còn muốn giết ngươi?"
Bạch Thành Quang gật đầu phụ họa, nghiêm giọng: "Dù không biết Nghiêm tiểu tướng quân nhận tin tức từ đâu, nhưng nếu triều đình quả thật biến động thì càng phải lập tức vào cung bái kiến Thánh thượng, mới có thể tranh lấy một cơ hội."
"Ta đã có sắp xếp khác, chỉ sợ sẽ liên lụy đến hai vị."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!