Nghiêm Đan Thanh lập tức ngồi thẳng người, toàn thân căng chặt, ánh mắt vốn ôn hòa trong khoảnh khắc trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Diệp Phái, giọng khàn khàn nặng nề: "Ban hôn? Cho ai?"
Sắc mặt Diệp Phái cũng chẳng khá hơn, tay siết chặt thánh chỉ, đột nhiên không nói nổi một câu.
Bạch Thành Quang liếc trộm người bên cạnh, rồi lại chuyển ánh mắt sang Nghiêm Đan Thanh, hạ giọng nói nhanh như gió: "Xích Trản Lan Sách muốn cưới đích nữ của Hộ bộ Thượng thư Diệp Phái, là Diệp Tích Nhân, làm Thái tử phi… Lấy ba năm ở Nam Đô làm tín vật, nguyện an cư tại Đại Lương, lấy đó để tu hòa hai nước."
"Rắc!"
Xích sắt trói trên tay Nghiêm Đan Thanh bất ngờ đứt phựt, trong mắt vụt qua một tia lạnh lẽo như băng.
Khi nghe tin có người muốn giết mình, hắn không đổi sắc; khi biết triều đình định từ bỏ hắn, hắn vẫn bình tĩnh. Nhưng vào khoảnh khắc nghe đến hai chữ "ban hôn", bắp tay hắn siết chặt, cơ bắp căng lên, vô thức kéo đứt cả xích sắt, "xoảng" một tiếng nặng nề rơi xuống đất. Môi hắn mím chặt, sát ý cuộn trào dữ dội.
Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm. Thật đúng là một thánh chỉ "ban hôn" hay ho!
Đôi mắt Nghiêm Đan Thanh đỏ ngầu, ngón tay nắm chặt, máu tươi từ lòng bàn tay rịn ra, xương cốt kêu răng rắc, âm thanh khiến người ta lạnh sống lưng.
Bạch Thành Quang kinh hãi đến mặt trắng bệch. Sợi xích kia buộc tuy không chặt, nhưng dù sao cũng là sắt, vậy mà lại bị hắn giật đứt như thế? Phải dùng bao nhiêu sức… hay nói đúng hơn, phải giận đến mức nào mới làm được như vậy?
Diệp Phái nhìn cảnh ấy, ánh mắt phức tạp. Trước là Thái tử Bắc Yến Xích Trản Lan Sách cầu ban hôn, sau là phản ứng dữ dội của vị Nghiêm tiểu tướng quân, lần đầu tiên ông nhận ra, nữ nhi "chỉ ở khuê phòng", "vô tình vướng họa" của mình, rốt cuộc đã dây dưa sâu đến mức nào!
Làm sao nữ nhi ông lại quen biết hai người này?
Bạch Thành Quang thấy chẳng ai lên tiếng, đành nói tiếp: "Dù chưa rõ vì sao Xích Trản Lan Sách cầu hôn Nhị tiểu thư Diệp gia, nhưng việc hắn muốn cưới người Đại Lương làm Thái tử phi, ở lại Nam Đô ba năm rồi mới quay về Bắc Yến… đã đủ chứng minh thành ý hòa đàm của hắn. Hiện nay Bắc Yến đang chiếm thế thượng phong, triều đình chẳng có lý do gì để từ chối "chuyện nhỏ" như thế."
Chuyện nhỏ?
Với triều đình mà nói, há chẳng phải là việc đáng mừng sao? Đừng nói Xích Trản Lan Sách muốn cưới Diệp Tích Nhân, cho dù hắn có cầu hôn công chúa, triều đình cũng sẽ vui mừng đồng ý. Được cài người Đại Lương bên cạnh nhân vật quan trọng nhất Bắc Yến, Hoàng thượng mong còn chẳng được.
Đó là Thái tử phi Bắc Yến, tương lai là Vương phi Bắc Yến! Người Đại Lương được chiếm lấy vị trí ấy, triều đình sao nỡ khước từ?
Khi Xích Trản Lan Sách đưa ra thỉnh cầu ban hôn, Tưởng tể tướng lập tức đồng ý, Lương Việt cũng chẳng có ý kiến gì. So với việc giết Nghiêm Đan Thanh hay cống nạp hàng năm, thì "chuyện nhỏ" này chẳng ai buồn phản đối…
Ngoại trừ Diệp Phái.
Sắc mặt ông giờ chẳng khác gì Nghiêm Đan Thanh, tay siết chặt thánh chỉ, từ cổ họng khàn khàn gắng ép ra mấy tiếng: "Xuân Trú, Xích Trản Lan Sách dùng tính mạng uy h**p, ngay cả chúng ta cũng không thể xác định được mục đích thật sự của hắn. Tình thế đến nước này, hoàn toàn không có đường đột phá. Ta lĩnh chỉ tới đây, chính là muốn hỏi ngươi liệu còn có cách nào khác không? Ta muốn ngăn lệnh ban hôn, mà trước đó phải chặn bằng được việc Đại Lương và Bắc Yến hòa đàm.
Nhưng hiện giờ Bắc Yến… dường như thật lòng…"
Giữa hàng mày Diệp Phái toàn là thống khổ. Suốt đêm ông không ngủ, lại tranh cãi cả một ngày, đầu óc như ong ong sắp nổ, chỉ cần nghĩ đến chuyện ban hôn là trước mắt lại tối sầm, suýt nữa đứng không vững.
Ông không muốn gả nữ nhi cho Xích Trản Lan Sách!
Nhưng nếu hòa đàm thành công, ông không thể ngăn được thánh ý.
Phá hoại hòa đàm ư? Nhỡ đâu lần này Bắc Yến thực sự có lòng thành thì sao…
Ngay cả bọn họ cũng không thể nhìn thấu được tâm tư của Xích Trản Lan Sách, mọi phương diện hắn đều thể hiện thành ý muốn hòa đàm, ngoại trừ việc muốn giết Nghiêm Đan Thanh, không có bất kỳ điều gì bất lợi cho Đại Lương.
Nhưng để giết Nghiêm Đan Thanh, Xích Trản Lan Sách cũng tình nguyện ở lại Nam Đô, cam tâm lấy chính tính mạng mình làm con tin. Nếu không thực lòng muốn nghị hòa, hắn làm vậy để làm gì? Chẳng lẽ… hắn không muốn sống nữa sao?
Kỳ thực, so với vị trí của Nghiêm Đan Thanh trong Đại Lương, thì Xích Trản Lan Sách đối với Bắc Yến còn quan trọng gấp bội. Đừng nói hắn là ái tử của Bắc Yến vương, từ nhỏ đã được phong làm Thái tử, Bắc Yến vương thậm chí còn mong hắn sớm đăng cơ. Lại thêm thân phận "Thánh tử", một lời hắn nói, khắp Bắc Yến đều hưởng ứng, mười vạn thiết kỵ cũng do một tay hắn dẫn dắt…
Bảo hắn dùng mạng đổi mạng, ai mà tin được?
Khi thánh chỉ được ban xuống, thư tay của Thái tử Bắc Yến ra lệnh rút quân cũng đã được gửi đi, đang trên đường tới Hoài An, mọi việc tiến hành vô cùng suôn sẻ.
"Hắn tuyệt đối không từ bỏ việc chiếm lấy Đại Lương." Nghiêm Đan Thanh nhìn về phía Diệp Phái, từng chữ một rõ ràng: "Nhưng hắn đã chặn đứt mọi con đường, khiến người ta không thể tìm ra một chút dấu vết âm mưu nào. Diệp đại nhân, ta có thể được gặp Thánh thượng không?"
Diệp Phái khựng lại một lát, rồi lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!