Chương 36: Ban hôn

Lời vừa dứt, bốn phía lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Để ngăn kẻ gian lẻn vào, trong Đại Lý Tự không trồng lấy một gốc cây, chỉ có duy nhất một lối đi hẹp nối từ cửa lớn đến sảnh trước, gió thổi qua vang lên từng trận vù vù, khiến người ta càng thêm rợn ngợp.

Diệp Tích Nhân từ bên trong chạy ra, giữa tiếng gió hun hút, càng rõ rệt cảm nhận được sự quái dị này. Đến gần, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ được vẻ mặt của Diệp Phái.

Nụ cười mong đợi trên gương mặt Diệp Trường Minh cứng đờ lại.

Trong bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ quái ấy, bước chân Diệp Tích Nhân chậm dần, dáng đi nhanh nhẹn ban đầu hóa thành do dự.

Nụ cười trên môi nàng từng chút từng chút rơi xuống, khó tin đến run giọng: "Phụ thân, có ý gì vậy?"

Lúc này nàng mới cảm giác được có điều không ổn.

Rõ ràng trong tay cầm thánh chỉ, thế mà hai người thuộc phe "chủ chiến" kiên quyết nhất lại im lặng khác thường, giữa đôi mày vương nặng nỗi lo âu, u sầu giăng kín, phức tạp rối ren.

Diệp Phái khẽ lắc đầu, mím môi: "Tích Tích, chuyện này con đừng xen vào. Trường Minh, lập tức đưa muội muội về nhà, mặc kệ bên ngoài có nói gì cũng đừng quan tâm."

Dứt lời, ông cùng Bạch Thành Quang liếc nhau một cái, rồi đồng thời nhấc chân, lặng lẽ đi sâu vào trong.

Nhìn hướng đi kia, rõ ràng là về phía nhà lao giam giữ Nghiêm Đan Thanh!

Thánh chỉ là ban cho Xuân Trú.

"Phụ thân!" Diệp Tích Nhân muốn đuổi theo, nhưng bị người của Đại Lý Tự ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ rời đi.

"Rốt cuộc là sao? Trên thánh chỉ viết gì vậy? Phụ thân, người nói cho con biết đi…"

Nhưng lời nàng không được đáp lại, nhìn hai bóng người dần xa, trong lòng nàng như bị khoét mất một mảng, rỗng hoác vô đáy. Gió lạnh lùa vào, buốt tận xương tủy, cái rét thấu tim ấy khiến tháng Ba vốn vừa mới ấm lại bỗng chốc hóa thành mùa đông giá lạnh.

Thánh chỉ chẳng phải là tha cho Nghiêm Đan Thanh sao?!

Chẳng nên là thế sao?!

Tội danh "nghịch đảng" đã được rửa sạch, âm mưu của Xích Trản Lan Sách cũng có chứng cứ xác thực, còn có biến số gì khiến Diệp Phái và Bạch Thành Quang phải lặng im?

Nếu không phải là thánh chỉ tha người, vậy cớ gì Diệp Phái lại tự mình đến nhận?

Hàng vạn nghi vấn chất chồng trong đầu, trong lòng Diệp Tích Nhân như có ngọn lửa bốc lên, hai mắt đỏ ngầu, ngón tay siết chặt thành nắm đấm.

Khi hy vọng bị dập tắt, thứ còn lại chỉ là cơn phẫn nộ dâng trào, hận đến mức muốn hủy diệt tất cả.

Diệp Trường Minh mấp máy môi, muốn nói gì đó.

"Ca, giúp muội."

Diệp Tích Nhân quay đầu nhìn anh, ánh mắt đã lấy lại vẻ bình tĩnh tuyệt đối.

Ngọn lửa kia không tắt, chỉ bị vẻ điềm tĩnh che giấu, âm ỉ tích tụ thành sức nóng càng thêm dữ dội.Nghiêm Đan Thanh hiểu tình thế còn rõ hơn Diệp Tích Nhân.

Chỉ nhìn nét mặt của Diệp Phái và Bạch Thành Quang khi họ bước vào, hắn đã đại khái đoán được kết quả cuộc thương nghị trong cung không thuận như ý, dù ngoài dự liệu nhưng lại không phải không hợp lý.

Hai người đứng ngoài ngục một lúc lâu không nói nổi lời nào, ngược lại Nghiêm Đan Thanh là người cất tiếng trước: "Trên thánh chỉ là không tha, hay là chém?"

Giọng nói bình thản điềm nhiên, chỉ muốn biết đáp án, thấy kết cục.

Đôi mắt hướng về phía họ, không bi thương, không vui mừng, yên lặng ngồi trong ngục như thể chuyện đang đối diện chẳng phải sinh tử của chính mình.

"Trung Dũng hầu Nghiêm tiểu tướng quân bạo bệnh mà mất trong ngục Đại Lý Tự, được truy phong làm Trung Dũng công, an táng trong Thái Miếu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!