"Sao vậy?" Nghiêm Đan Thanh nghi hoặc hỏi.
Diệp Tích Nhân ủ rũ cúi đầu, cả người xụi lơ. Khi ngẩng lên nhìn lại người trước mặt, vẻ mặt đã trở nên phức tạp, "Ngài chắc không ngờ được đâu, có người đã đem mạng sống cả nhà đặt cả lên vai ngài rồi…"
Nghiêm Đan Thanh: "?"
Thấy hắn mặt mày mờ mịt, Diệp Tích Nhân ngẩng đầu liếc nhìn vị trí trăng sáng, giờ đã càng lúc càng khuya, ngày mồng Ba tháng Ba sắp hết, mồng Bốn tháng Ba sắp đến.
Nàng hít sâu một hơi, ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Chúng ta nói quay lại chuyện chính đi. Sau khi ta rời khỏi địa lao vào ngày mồng Ba tháng Ba…"
Nàng đem toàn bộ chuyện đã xảy ra trong vòng lặp trước kể cho Nghiêm Đan Thanh nghe, từ việc dụ giết Xích Trản Lan Sách ngoài địa lao, đến việc dùng Mã Sơn câu cá, g**t ch*t Tưởng Du và Trương Nguyên Mưu, cho đến khi thời gian ngày mồng Ba tháng Ba kết thúc, trước mắt tối sầm, mọi thứ lại bắt đầu lại từ đầu.
Nghiêm Đan Thanh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu phụ họa, ánh mắt mang ý tán thưởng, nàng làm còn tốt hơn cả hắn tưởng tượng.
"Cho nên, sáng nay vừa tỉnh dậy, ta liền nghĩ mọi chuyện khác đều không quan trọng, thuốc nổ dưới địa lao mới là thứ cốt yếu nhất. Ta cùng phụ thân vào cung, thuyết phục Thánh thượng cho chuyển ngài đi."
Nói xong, Diệp Tích Nhân đưa tay vò tóc, rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên một tiếng: "Đáng giận thật! Phụ thân ta đã đảm bảo trước mặt Thánh thượng rằng nhất định sẽ trông chừng ngài cho tốt, nếu ngài mà trốn hay chết rồi, cả nhà ta sẽ bị tru di diệt tộc đó!"
Không ngờ được vòng lặp này lại kết thúc như vậy.
Nàng cụp mắt, trông chán nản vô cùng. Mọi kế hoạch đều hoàn hảo, vậy mà giữa chừng lại rơi vào hiểm cảnh, suýt mất mạng. Nếu Nghiêm Đan Thanh không tới cứu, nàng đã chết trong tay Xích Trản Lan Sách, vòng lặp lại khởi động. Còn nếu Nghiêm Đan Thanh vượt ngục đến cứu, thì cả nhà nàng bị chém đầu, rồi lại khởi động…
Tiến thoái lưỡng nan!
Nghe vậy, Nghiêm Đan Thanh bật cười khẽ, không nhịn được đưa tay xoa xoa mái đầu ủ rũ của nàng, khẽ lắc đầu: "Thì ra nàng vì chuyện này mà nhức đầu à. Đừng lo, Thánh thượng là người khoan dung. Ngày mai khi chứng minh được ta vô tội, lại thêm Bắc Yến như hổ rình bên cạnh… chỉ cần trước khi trời sáng ta ngoan ngoãn quay về Đại Lý Tự, ngài ấy sẽ xem như chưa từng có gì xảy ra, cũng sẽ không truy tội nhà nàng."
Chính vì biết được điều này, Ứng Xương Bình mới dám để hắn "vượt ngục".
"Ta sẽ không để nàng chết vì ta nữa." Giọng Nghiêm Đan Thanh rất nhẹ, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm ấy lại chứa sự nghiêm cẩn khiến người ta động lòng, như thể đang thề với trời đất.
Tim Diệp Tích Nhân khẽ run.
Trong thoáng chốc, như thể tiếng côn trùng và chim hót quanh mình, tiếng suối róc rách, âm thanh hồi sinh của rừng cây tháng ba, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại nhịp tim của chính mình và ánh mắt chứa đầy hình bóng nàng kia.
Nàng vội quay mặt đi, tim đập loạn như trống trận, cả người rối loạn, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, khẽ ho khan: "Ngài không nên để ta chết mới phải, dù sao ta chết rồi ngài cũng không sống nổi, nhưng nếu ngài chết thì ta vẫn có thể sống…"
Nghiêm Đan Thanh nghe vậy, liền thêm hai chữ: "Một ngày."
Diệp Tích Nhân: "…"
Nàng tức tối đấm cho hắn một cú.
Nhưng người bên cạnh chẳng phải là kẻ văn nhược như Diệp Trường Minh. Nhìn bề ngoài có vẻ gầy yếu, nhưng cánh tay lại rắn chắc có lực, cứng như sắt, cú đấm đó ngược lại khiến nàng đau đến nhe răng, bàn tay tê rát.
Thấy vậy, Nghiêm Đan Thanh không nhịn được "phụt" cười thành tiếng, ánh mắt sáng rực như sao, thấy nàng trừng mắt thì vội thu lại nụ cười, cau mày, thuận thế ôm cánh tay kêu đau một tiếng, ra vẻ đau đớn để giữ thể diện cho nàng.
Diệp Tích Nhân: "…"
Quả nhiên là giỏi thật đấy.
Vị Nghiêm tiểu tướng quân gan dạ, từng một mình xông vào giữa đám thị vệ Bắc Yến để cứu người, toàn thân đẫm máu, bị róc thịt mà sắc mặt vẫn không đổi, vậy mà lại bị nàng đánh cho "loạng choạng suýt ngã", xem ra nàng hẳn là vừa mới tu luyện xong "tuyệt đỉnh thần công" trong lời của mấy tiên sinh kể chuyện rồi!
Diệp Tích Nhân không biết nói gì, nhưng trên mặt lại nở ra một nụ cười mà chính nàng cũng không nhận ra, cả người thả lỏng, mọi phiền muộn và lo lắng dường như đều tan biến, ánh mắt cong cong như trăng non.
Nghiêm Đan Thanh ngẩng đầu nhìn trời, nhíu mày: "Đã đến giờ Tý rồi, sắp sang mồng Bốn tháng Ba."
Diệp Tích Nhân giật mình, đã gần giờ Tý rồi sao?!
Sao lại vậy? Khi nàng cùng Nghiêm Đan Thanh vào rừng, trời còn chưa tối, mà cũng chẳng làm gì mấy, sao giờ đã sắp qua nửa đêm rồi? Thời gian trôi đi đâu mất rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!