Chương 31: Duyên phận

Người "nằm vùng" trong triều của Nghiêm Đan Thanh quả thật có bản lĩnh, vậy mà lại có thể lôi được Xích Trản Lan Sách ra ngoài. Giờ đây, đàm phán sắp bắt đầu, mà sứ đoàn Bắc Yến đột ngột xuất hiện ở Tây thị Nam Đô, hẳn là có chuyện hệ trọng.

Cỗ xe ngựa lướt qua như một cơn gió, cuộn bụi mù mịt.

Diệp Tích Nhân lùi lại mấy bước, ánh mắt dõi theo hướng xe ngựa chạy, phía trước là nơi Yên Sương cùng những người khác đang chờ. Chỉ cần Xích Trản Lan Sách bước xuống xe, kế hoạch ám sát lập tức có thể bắt đầu…

"Hí!"

Xe ngựa đột ngột dừng lại.

Vừa qua khỏi Ngọc Ngân Lâu, còn chưa tới vị trí họ đã định sẵn, Mạc Lặc bất chợt giật mạnh dây cương, cỗ xe chao nhẹ, rồi bỗng dừng hẳn.

Yên Sương vẫn luôn theo dõi vị trí xe ngựa, lập tức cau mày, cơ thể căng cứng trong thoáng chốc. Nàng nhìn chăm chăm chiếc xe vừa dừng, khoảng cách khá xa, dù thị lực rất tốt cũng chỉ thấy được rằng sau khi dừng lại một lát, người đánh xe dường như đang nhận chỉ thị, rồi từ từ quay đầu xe lại.

Chuyện gì vậy?!

Không xa, Mã Sơn ra hiệu tay về phía nàng: Bị phát hiện rồi sao?

Yên Sương không rõ, khẽ lắc đầu, ra hiệu tạm thời án binh bất động. Trong khu Tây thị đang dần trở nên náo nhiệt, giữa đám đông chen chúc, có vô số ánh mắt ẩn giấu đang lặng lẽ dõi theo cỗ xe kia. Dưới vẻ yên ả là sóng ngầm sục sôi.

Xe ngựa quay đầu, vó ngựa nhịp nhàng, lại đi ngược trở về con đường cũ.

Diệp Tích Nhân cũng đang nghĩ: Chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi sao?!

Không thể nào, nếu đã có thể lừa được người ra ngoài, ắt hẳn là đã dùng "mồi nhử". Khi còn chưa gặp được mục tiêu, sao xe lại dừng và quay đầu? Hơn nữa, đây cũng chẳng phải nơi đặc biệt gì.

Xích Trản Lan Sách đã phát hiện điều gì ư?

Lông mày Diệp Tích Nhân nhíu chặt lại, nhìn cỗ xe đang quay về phía mình, trong đầu xoay vần trăm mối suy nghĩ.

Thế nhưng, xe ngựa lại dừng.

Dừng ngay trước mặt Diệp Tích Nhân.

Tim nàng bỗng siết chặt, như thể có một bàn tay lạnh lẽo thò ra bóp nghẹt lấy, nhịp đập khựng lại trong thoáng chốc, hơi thở trở nên khó khăn, sống lưng thì lạnh toát.

Tấm rèm cửa sổ xe được kéo lên, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt, làn da nhợt nhạt vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời, mày kiếm mắt sao, đôi môi mỏng khẽ cong, tư thế lười nhác tựa nghiêng bên khung xe. Đôi mắt phượng hẹp dài kia khi nghiêm túc nhìn ai đó lại giống hệt ánh nhìn của một con rắn độc lạnh lẽo đang chăm chăm rình mồi, khiến người ta rợn tóc gáy.

Hắn nhìn Diệp Tích Nhân chăm chú, trong mắt thoáng qua tia nghi hoặc.

"Cô nương, chúng ta quen nhau sao?"

Giọng Xích Trản Lan Sách chậm rãi vang lên, lười nhác mà hờ hững, song đôi mắt lại nhìn chằm chằm nàng, như muốn xuyên qua lớp da thịt, soi tỏ tận cùng cảm giác quen thuộc đột ngột ấy. Trực giác mâu thuẫn và bất an vô cớ luôn khiến người ta phải cảnh giác.

Rõ ràng đến rợn người.

Diệp Tích Nhân cứng người tại chỗ.

Từ khoảnh khắc Xích Trản Lan Sách nhìn về phía mình, trái tim đang khựng lại của nàng dần đập trở lại, hơi thở như tan biến, nhưng tiếng tim đập lại vang lên rõ mồn một trong lồng ngực.

Thịch.

Thình thịch.

Mỗi nhịp đều nện vào tai, như trống trận dồn dập.

Không được để hắn nhận ra điều bất thường!

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt hắn đang soi xét mình, như loài rắn độc ngửi thấy mùi con mồi, chỉ chực chờ lao đến cắn chết trong một đòn. Mồ hôi lạnh thấm dọc sống lưng, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đau rát, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!