Chương 3: Va chạm

Lần này, Diệp Tích Nhân đã khôn ngoan hơn. Nàng không chỉ dặn Mã Sơn ra tay thật nặng, mà còn tự mình giám sát hắn động thủ. Thấy Diệp Trường Minh nhàn nhã xách giỏ thi, còn khe khẽ ngân nga một khúc, dắt theo hai tiểu đồng một béo một gầy thong thả đi tới, nàng lập tức thổi tắt lồng đèn, ẩn mình trong bóng tối của con ngõ.

Hôm nay nếu còn để Diệp Trường Minh bước vào trường thi, thì nàng không phải là Diệp Tích Nhân ba lần chịu chém đầu nữa!

"Đại công tử, sao ngài chẳng chút lo lắng nào vậy?" Giọng tiểu đồng Bàn Kim vang lên từ xa.

Diệp Trường Minh nhướng mày: "Lo lắng gì? Ta lại có thể thi không đỗ chắc?"

"Cũng phải." Thấu Ngân nở nụ cười ngốc nghếch, đầy vẻ sùng bái: "Đại công tử tài học hơn người, tất sẽ đứng đầu bảng vàng, danh chấn Nam Đô."

Ba người vừa nói vừa tiến lại gần. Mã Sơn cùng đồng bọn liếc nhau một cái, che mặt rồi đồng loạt xông ra. Người này quả có chút bản lĩnh, kẻ theo cũng ra tay nhanh nhẹn tàn độc. Diệp Trường Minh đang đắc ý cười nói bỗng thấy trước mắt tối sầm, rồi bị người ta đè ngã xuống đất.

"Bịch!" Nắm đấm dồn dập trút xuống.

"Đại công tử!" Bàn Kim và Thấu Ngân trừng to mắt, lập tức định lao vào cứu, song đã bị mấy kẻ khác ghì chặt, không sao lại gần được.

"Các ngươi làm gì vậy?!" Diệp Trường Minh liều mạng giãy dụa, hắn từ nhỏ chỉ thích đọc sách chứ không ham tập võ, gần như chẳng có sức chống đỡ, "Các ngươi là ai?! Dưới chân Thiên tử, sao dám cuồng vọng như thế?!"

Đám người kia chẳng thèm để tâm, đánh cho hắn hoa mắt chóng mặt, sau đó rút ra một cây gậy từ phía sau, vung vẩy trên tay, ánh mắt chợt lóe hung ác rồi giáng thẳng xuống bàn tay phải của hắn.

"Áaaaaa!" Tiếng gào thảm xé toạc màn đêm.

Bàn Kim, Thấu Ngân vốn biết võ nghệ, chẳng bao lâu đã thoát khỏi trói buộc, hất mạnh mấy kẻ cản trở ra. Bàn Kim lao về phía Đại công tử, Thấu Ngân thì đánh thẳng vào Mã Sơn, miệng chửi rủa: "Lũ cẩu tặc, mau thả công tử nhà ta ra! Người đâu! Lưu dân làm loạn!"

Tiếng hô vang vọng trong bóng tối. 

Mã Sơn không ham dây dưa, thừa thế lùi lại một bước, vung gậy ra hiệu, dẫn đám người biến mất trong con ngõ đen thẳm.

Diệp Tích Nhân dõi theo bóng lưng hắn. Tên Mã Sơn này quả là kẻ có gan, ra tay dứt khoát võ nghệ chẳng tồi, còn biết khống chế thuộc hạ, khiến bọn chúng tuân lệnh răm rắp; hiếm có hơn cả là hắn không sa vào trận chiến mà biết lúc nào nên rút lui.

Bàn Kim và Thấu Ngân nghệ không kém, nếu không phải thời gian quá ngắn, thật sự không cách nào trói buộc hai kẻ này. Nàng cũng không thật sự muốn tự tay hạ độc thủ với ca ca mình.

Ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu, Diệp Tích Nhân hít sâu một hơi. Nàng bấu mạnh vào đùi mình, vành mắt lập tức đỏ hoe, ứa nước, cất tiếng thét chói lói lao ra: "A, ca, ca… sao ca lại thành ra thế này?!"

Nàng quỳ sụp xuống bên cạnh, giả bộ lo lắng kiểm tra khắp lượt. Tuyệt đối không thể để ra tay quá nhẹ, phải để hắn mang cái danh "tàn mà chẳng khuất chí".

Bàn Kim và Thấu Ngân quýnh quáng xoay vòng, tuy kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Tích Nhân, nhưng nghĩ đến tình cảm huynh muội của họ lại như tìm được chỗ dựa, vẻ mặt rối bời khẩn thiết: "Nhị tiểu thư, giờ phải làm sao đây, Đại công tử…"

Diệp Tích Nhân ra lệnh: "Nhanh, đưa ca ca về phủ!"

Diệp Trường Minh đau đến mặt mũi dữ tợn, ôm chặt cánh tay, nghe vậy lại cố sức lắc đầu, gắng gượng cất lời: "Không… ta phải đi dự khoa cử, để ta vào trường thi…" Hắn không cam lòng bỏ cuộc.

"Đại công tử!" Bàn Kim, Thấu Ngân đều hoảng loạn thất thố.

Diệp Tích Nhân nắm lấy tay hắn, vẻ mặt tràn ngập lo lắng, giọng nói kiên định vô cùng: "Không được, ca ca, thương thế của huynh nặng thế này, nhất định phải lập tức về nhà chữa trị." Đã thành ra nông nỗi này rồi, còn muốn mang cả nhà đi chịu chết sao!

Diệp Trường Minh còn muốn nói thêm nhưng vẻ mặt Diệp Tích Nhân không thay đổi, bàn tay đang đỡ lấy cánh tay bị thương của hắn thoáng "kích động", "vô tình" dùng sức, Diệp Trường Minh lập tức biến sắc, đau đến nỗi kêu không thành tiếng.

Tiếng kêu gào đòi đi thi phút chốc biến mất.

Diệp Tích Nhân đứng thẳng người: "Đưa về." 

Bàn Kim, Thấu Ngân lập tức hạ quyết tâm, cõng hắn lên, vội vã quay ngược lại Diệp phủ.

Diệp Tích Nhân đứng yên nhìn theo bóng lưng bọn họ, hồi lâu mới thở ra một hơi. Chỉ cần trở về, mẫu thân tất sẽ không để hắn tiếp tục đi thi nữa.

Cuối cùng đã thay đổi được kết cục.

Một cỗ xe ngựa từ xa đi tới, dừng ngay bên cạnh Diệp Tích Nhân. Người đánh xe cầm gói giấy dầu nhảy xuống: "Nhị cô nương, đây là bữa sáng tiệm của Phan gia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!