Chương 26: Chân tướng

Tất cả mọi người trong Tùy An Đường đồng loạt đứng dậy, cùng lúc hít một hơi khí lạnh.

Diệp Trường Minh há miệng, hồi lâu mới phát ra tiếng: "Đúng là đều kéo đến nhà ta nghị đại sự rồi…"

Ba người Diệp Phái vốn dĩ giao hảo, lại cùng chung chí hướng vì án của Nghiêm Đan Thanh mà bàn mưu kế, song mục đích cứu người là để ngăn nghị hòa, giữ lấy Đại Lương, chứ không liên quan đến tư giao cá nhân. Cả ba liếc nhìn nhau, chẳng ai ngờ Nghiêm gia quân lại tìm đến cửa.

"Xin mời vào!" Diệp Phái vội nói.

Mã Sơn mặc giáp trụ, ngang hông đeo đao, sải bước tiến vào, phía sau còn dẫn theo vài tướng sĩ, toàn thân khôi giáp, ống tay áo đều buộc vải đen, rõ ràng tất cả đều là thuộc hạ của Nghiêm Đan Thanh, Nghiêm gia quân.

Gương mặt vốn dữ dằn thường ngày của Mã Sơn, khi khoác lên chiến giáp thì chỉ còn lại sát khí sa trường, hòa cùng phong sương của tướng sĩ, một thân chính khí hiên ngang.

Một đoàn người gấp gáp bước vào, trên người còn vương vết máu chưa khô, vậy mà không hề che giấu.

Diệp phủ thoáng chốc lặng như tờ, bọn nha hoàn, tiểu đồng đã sớm lánh xa. Lúc này trong Tùy An Đường chỉ còn lại người Diệp gia cùng Trịnh Văn Giác, Bạch Thành Quang.

"Mã tướng quân." Diệp Phái chắp tay, đối với những tướng sĩ vì Đại Lương mà chém đầu đổ máu, ông vốn luôn kính trọng, "Không biết tướng quân đến đây có chuyện gì?"

Mã Sơn cũng chắp tay hoàn lễ, trước tiên hướng về ba người mà nói: "Đa tạ ba vị đại nhân đã vì tướng quân lúc trước mà suy tính. Nay tướng quân đã bị giặc Yến ám hại. Ta được phong làm Phiêu kỵ tướng quân, sẽ lập tức tới Hoài An trấn an Nghiêm gia quân, cùng Bắc Yến quyết chiến!"

Vỏn vẹn một câu, đã nói rõ hoàn cảnh hiện giờ của hắn.

Diệp Phái đỡ hắn đứng dậy, lắc đầu: "Không cần đa lễ, đó là điều chúng ta nên làm."

Trịnh Văn Giác có chút khó chịu, dời tầm mắt, giọng nhẹ đi: "Nghiêm tiểu tướng quân vô tội, đáng tiếc chúng ta lại không giữ nổi huyết mạch cuối cùng của phủ Trung Dũng Hầu Nghiêm gia…"

Bạch Thành Quang chẳng nói gì, chỉ thở dài một tiếng.

Trong triều, chẳng ai trong phe chủ chiến không thương tiếc cho Nghiêm gia. Trung nghĩa bao đời, đến nay huyết mạch duy nhất của tiểu tướng quân cũng đã mất, nếu không phải bị hạ ngục, sao có thể rơi vào tay Xích Trản Lan Sách mà mất mạng?

Chỉ có Diệp Trường Minh vẫn nhìn chằm chằm vào Mã Sơn, ánh mắt kỳ lạ, thấp giọng lẩm bẩm: "Lạ thật? Sao ta cứ thấy vị Mã tướng quân này quen quen…"

Hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Hơn nữa, vừa nhìn thấy hắn, vết thương ở chân tay lại cùng lúc đau nhói.

Kỳ quái. Thật sự kỳ quái.

Trong mắt Mã Sơn thoáng hiện vẻ nặng nề, chính mắt trông thấy tướng quân chết trước mặt mình, sao có thể không đau đớn? Nhưng hắn vẫn còn trách nhiệm nhất định phải hoàn thành, chẳng thể vì thế mà buông bỏ.

Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn sang Diệp Tích Nhân: "Diệp cô nương, tin Xích Trản Lan Sách đã chết sẽ chẳng thể giấu lâu. Ta phải đi rồi, cô nương hãy tự bảo trọng."

"Đám sứ giả Bắc Yến đã bị giết sạch chưa?" Diệp Tích Nhân hỏi.

Mã Sơn gật đầu: "Chúng ta đã lục soát nhiều lượt, những kẻ tìm được đều đã giết sạch. Dù còn sót, cũng chỉ là đám tôm tép, không đáng ngại."

"Thế thì tốt. Ngươi cứ yên tâm đi. Nam Đô cứ giao cho ta, ta sẽ nghĩ cách giữ gìn thi hài Xuân Trú."

"Đa tạ Diệp cô nương. Nếu cần, xin hãy lập tức gửi thư tới Hoài An, ta ắt sẽ tới ngay. Tuân theo mệnh lệnh triều đình, Nghiêm gia quân ở Nam Đô ta đều đã mang đi cả, cô nương nhất định phải cẩn trọng."

Nói dứt, Mã Sơn dẫn theo tướng sĩ Nghiêm gia quân phía sau cùng hành lễ.

Bọn họ không biết vì sao Diệp Tích Nhân lại có lệnh bài của tướng quân, nhưng nếu Nghiêm tiểu tướng quân đã trao lệnh cho nàng, thì trong mắt Nghiêm gia quân, nàng chính là "Tiểu tướng quân".

Mã Sơn ngẩng đầu, cùng Diệp Tích Nhân nhanh chóng trao đổi một ánh mắt không ai nhận ra, tất cả đều đã nói rõ trong im lặng.

Diệp Tích Nhân khẽ gật đầu, gần như không thể thấy, ra hiệu cho hắn yên tâm.

Mã Sơn nhẹ thở ra một hơi, áo choàng khẽ động, dẫn theo đám người đã hành lễ quay người rời đi. Ngoài viện rất nhanh vang lên tiếng vó ngựa, Nghiêm gia quân lập tức lên đường tới Hoài An.

Diệp Tích Nhân ngẩng mặt, ánh hoàng hôn dần ngả về tây rải xuống sân viện, chân trời treo một mặt trời đỏ rực như máu, từng tầng mây hồng chất chồng tựa bậc thang che khuất dần vầng nhật, cả bầu trời bừng lên một mảnh đỏ ối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!