Trong căn phòng u ám, Mã Sơn cầm lấy thanh sắt nung đỏ rực, ánh mắt vẫn bình thản, song gương mặt dữ tợn như hung thần lại mang theo áp bức đến ngột ngạt. Hắn quay người nhìn về phía sau, trong ánh nến như ác quỷ từ địa ngục, cắn xé không chịu buông.
Có người bên cạnh lập tức hắt nước cho bọn họ tỉnh. Đám người bị treo lơ lửng đã sớm thương tích chằng chịt, hơi thở thoi thóp, nhưng vẫn bị tra tấn ép phải duy trì tỉnh táo, ngay cả ngất đi cũng không được phép.
Thấy Mã Sơn tiến lại gần, bọn chúng sợ đến toàn thân run rẩy, không ngừng giãy giụa.
"Cầu xin ngươi, tha cho ta!"
"Ta thật sự chưa làm cái gì!"
"Ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng được, xin hãy tha cho ta…"
…
"Khai ra!" Mã Sơn không để tâm lời cầu khẩn, ánh mắt chợt lóe lên dữ tợn, "Nếu không khai, hôm nay đừng hòng có kẻ nào sống mà bước ra khỏi đây. Thái tử Bắc Yến rốt cuộc đã mua từ các ngươi thứ gì…"
Vừa nói, hắn vừa ấn thanh sắt nung vào thân một kẻ gần nhất. Tiếng "Xì xì" vang lên, mùi khét lạ lùng lập tức lan tỏa.
Kẻ ấy nước mắt nước mũi giàn giụa, đau đến mức không phát nổi tiếng kêu.
"Ta khai!" Cuối cùng, một người phía bên kia chịu không nổi, gào lên, gương mặt tràn ngập hoảng loạn.Hoàng Thành tư, ngục chiếu.
Diệp Tích Nhân không kìm được thở than: "Ngươi nói thật quá đúng, mấy thương nhân kia quả nhiên có vấn đề. Bề ngoài Xích Trảm Lan Sách chỉ mua của bọn họ vài loại vật phẩm quý hiếm tầm thường, nhưng thực chất, lại lén mua… thuốc súng."
Nghiêm Đan Thanh không hề ngạc nhiên, chỉ hơi chau mày. Đám thương nhân kia đều có liên quan đến việc khai mỏ, mà khai mỏ thì triều đình cho phép sử dụng thuốc súng. Nếu Xích Trảm Lan Sách thật sự muốn quà mang về, tất sẽ xin Đại Lương cấp cho, chứ đâu cần bỏ tiền mua. Vậy nên, thứ hắn mua tuyệt đối không phải là những món hàng ngoài mặt kia!
Và quả nhiên chính là thuốc súng.
"Hắn tìm mỗi người mua không nhiều, nhưng bọn thương nhân hám lợi, thấy hắn chịu trả giá gấp mười, nên đã không cưỡng nổi cám dỗ mà lén bán cho hắn. Theo lời bọn họ khai, họ giấu số hàng đó vào trong những kiện khác giao cho người Bắc Yến. Chính họ cũng lo lắng có chuyện, nhưng nghĩ số lượng chẳng lớn, không gây nên hậu quả gì, nên mới yên tâm giao dịch…" Diệp Tích Nhân thở dài.
Số lượng nhỏ thì có thể không sao ư?
Sứ đoàn Bắc Yến ngay trên đất Nam Đô mà mua thuốc súng, rõ ràng là ôm tâm tư bất chính! Bọn thương nhân ấy vì tiền mà bán rẻ tất cả, cùng kẻ thù giao dịch, chỉ dùng cái gọi là "ít thôi" để che giấu lòng tham và dã tâm b*n n**c của mình.
"Số lượng ấy cộng lại, đủ để gây ra động tĩnh không nhỏ." Nghiêm Đan Thanh rũ mắt, chau mày suy tư, "Chỉ e hắn muốn dùng nó để giữ mạng mình khi khoảnh khắc hòa đàm bị phá vỡ."
Chỉ cần giết hắn, Xích Trảm Lan Sách nhất định sẽ lập tức xé bỏ nghị hòa, làm rối loạn Nam Đô, để quân Bắc Yến nhanh chóng phá vỡ Hoài An, tràn vào Nam Đô chiếm lấy vùng đất mà chúng thèm khát đã lâu.
Giờ uy lực thuốc súng chưa tính là quá lớn, nhưng chừng ấy cộng lại, vẫn có thể phát huy tác dụng không nhỏ. Xích Trảm Lan Sách đã bỏ tiền mua, chắc chắn sẽ hữu dụng.
Diệp Tích Nhân ngồi thẳng dậy, như chợt nghĩ đến điều gì, ánh mắt sáng bừng, quét sạch u ám rồi hớn hở hỏi: "Có nhân chứng vật chứng từ dịch trạm, lại có nhân chứng khẩu cung về chuyện Xích Trảm Lan Sách lén mua thuốc súng, chẳng phải đã chứng minh được Bắc Yến mang lòng bất chính, còn ngươi chịu oan uổng sao?"
Đây chẳng phải là cả hai mục đích đều có tin tức rồi ư?
Diệp Tích Nhân vui mừng khôn xiết.
Thấy nàng vui vẻ, Nghiêm Đan Thanh khẽ gật đầu, cũng mỉm cười, mày mắt dịu dàng. Ngọn nến bập bùng, bóng tối lạnh lẽo trong địa lao bị quét sạch, thay bằng một luồng ấm áp.
Hắn chăm chú nhìn người trước mặt, ánh mắt không sao dời nổi.
"Để phụ thân ta đem những chứng cứ này dâng lên Thánh thượng và triều thần xem, chỉ cần kéo dài được một ngày, đến ngày mùng Bốn tháng Ba bằng chứng về quân lương sẽ được đưa về, oan khuất của ngươi sẽ rửa sạch, còn chuyện tiêu diệt Xích Trảm Lan Sách…" Diệp Tích Nhân cau mày, nắm chặt tay, "Xích Trảm Lan Sách một khi chết đi, Bắc Yến và Đại Lương chắc chắn sẽ có chiến tranh.
Chỉ cần ngươi không phải phản nghịch, Thánh thượng sẽ không lo ngươi mưu phản cướp ngôi, biết đâu sẽ tha cho ngươi, để ngươi tiếp tục mang quân ra trận!"
Dẫu Xích Trảm Lan Sách không còn, Bắc Yến vẫn còn kỵ binh hung tợn; nếu Đại Lương đánh nổi thì năm ngoái đâu đến nỗi thất bại chạy rút về Nam Đô. Dù sao hòa nghị đã không thành, chỉ cần chứng minh Nghiêm Đan Thanh không phải phản nghịch, một tài năng trời cho như vậy, triều đình không đến mức phải giết đi chứ?
Cứ như vậy là cứu được!
Diệp Tích Nhân càng lúc càng vững tâm, không ngừng gật gù.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!