Không phải chứ, chân đã gãy rồi mà vẫn khăng khăng phải vào trường thi, Diệp Trường Minh, huynh với Diệp gia có thù oán đúng không?!
Trước mắt Diệp Tích Nhân tối sầm, suýt thì đứng không vững. Tỳ nữ Tuyết Thiền vội đỡ lấy nàng, nhóm bà vú cuống quýt sai người bưng nước nóng, dọn ghế ra, cả tiền viện lập tức loạn thành một đoàn.
Liêu thị một tay vuốt lưng nữ nhi, kéo nàng ngồi xuống, dịu giọng trấn an: "Đừng lo, ca ca con da dày thịt thô, nhất định không sao đâu. Ta đã phái người ra canh giữ ngoài cổng trường thi, con đừng lo…"
Diệp Tích Nhân: ……
Ta nào có lo cho huynh ấy, ta chỉ muốn lại đánh thêm một trận thôi!
Liêu thị: "Đại lang cũng thật là, đã bị thương rồi sao không chịu về nhà trước?"
Diệp Tích Nhân: ……
Huynh ấy nhất định là có thù oán với Diệp gia!
Liêu thị: "Không biết là kẻ nào làm, chẳng rõ thương tích nặng nhẹ thế nào?"
Diệp Tích Nhân: ……
Thật là đánh quá nhẹ!!
Quả nhiên Diệp Trường Minh da dày thịt thô, thế này rồi vẫn còn bò được vào trường thi chịu chết. Diệp Tích Nhân nghiến răng nghiến lợi, há miệng lại chẳng thốt ra được câu nào, trong đầu ong ong, cảnh tượng cả nhà lảo đảo bị áp giải ra chợ, lưỡi đao sáng loáng bổ xuống, cổ họng tê rát, máu tươi tung tóe……
Nàng run lẩy bẩy, vô thức siết chặt cổ tay Liêu thị, cuối cùng bật ra tiếng: "Hết cứu rồi, hoàn toàn hết cứu rồi!"
"Hả?" Liêu thị ngẩn ra.
Máu nóng xông thẳng đỉnh đầu, Diệp Tích Nhân vụt đứng dậy: "Dù sao cũng đều phải chết, lần này ta tuyệt không làm quỷ đói! Người đâu, mau bưng tất cả những món ta ưa thích lên, không có thì ra ngoài mua."
"Tuyết Thiền, nhanh chuẩn bị bút mực giấy, ta sớm đã chướng mắt nha đầu Vĩnh Ninh kia, phải viết một phong thư mắng nàng cho hả dạ. Lại đem bộ trâm sức đắt đỏ ta từng thích mua về đây cho ta."
"Còn sính lễ của ta đâu? Mau gom hết bạc đổi thành gạo, gửi cho đám lưu dân ngoài kia, ta phải tích chút công đức, cầu kiếp sau thuận lợi thoát nạn, chặn đứng bi kịch này……"
Nàng trịnh trọng dặn dò "hậu sự", khóe môi vẽ một nụ cười không chút ấm áp, gương mặt phủ đầy màu sắc tử vong.
"A!" Liêu thị nghe đến đó, hét lên một tiếng thảm thiết, kinh hô: "Ôi con của ta!"Một ngày này của Diệp gia, rối loạn tơi bời.
Đại công tử "mang thương" bước vào trường thi, Nhị tiểu thư vốn ôn nhu nề nếp lại hoảng loạn "phát điên", làm ra những chuyện kinh động dị thường.
Liêu thị đau đầu nhìn nữ nhi đang ăn ngấu nghiến trước mặt.
Diệp Tích Nhân mang dáng vẻ điên cuồng của một kẻ sắp chết. Trên bàn bày la liệt sơn hào hải vị, nàng còn uống hai chén rượu, ăn uống no say, hai má hồng lên rồi đặt đũa xuống, điềm tĩnh mở lời: "Mẫu thân, người ăn quá ít rồi, mau ăn thêm chút nữa đi."
Liêu thị nào nuốt nổi, chỉ lo lắng dán mắt nhìn nữ nhi, nghe vậy càng sầu muộn: "Tích Tích của ta, rốt cuộc con làm sao thế này? Hay để mời đại phu đến xem thử?"
"Hôm qua" đã mời rồi. Không có bệnh, chỉ thật sự gặp phải quỷ đánh tường, trong một ngày chết rồi sống, sống rồi lại chết.
Diệp Tích Nhân ngẩng nhìn sắc trời, lấy khăn tay lau khóe miệng, xoay mấy chiếc vòng nơi cổ tay, rồi còn thấy chưa đủ, nàng đội lên đầu một mớ châu ngọc chói lóa, sau đó đến bên Liêu thị, cầm hết cả trâm vàng cắm lên cho bà, nghiêm túc dặn: "Đeo lấy những thứ này. Mẫu thân nhớ lát nữa chia chút lợi lộc, bớt chút chịu khổ."
Liêu thị: "?"
Điên rồi, nữ nhi của mình thật sự điên rồi.
Chưa kịp mở miệng, Diệp Tích Nhân đã nhìn ra cửa: "Đến rồi."
"Rầm", cửa lớn bị một cước đá tung, một đám lính tốt tràn vào Diệp phủ, đao dài sáng lạnh lấp lóe, khiến toàn phủ kinh hoàng thất sắc.
Người dẫn đầu chính là Chỉ huy sứ Hoàng Thành tư Lục Thiên, đầu đội mũ ô sa đen, hồng y như máu, ánh mắt như đao, lạnh lẽo quét qua Liêu thị và Diệp Tích Nhân. Hắn vung mạnh cánh tay, mở ra một cuộn chiếu chỉ giấy gai vàng, trong bầu không khí sợ hãi tột cùng và tĩnh lặng ghê người, hắn cất giọng lạnh lẽo: "Người trong Diệp thị, toàn gia nghe chỉ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!