Không phải, nàng còn chưa chứng minh được gì, sao người này đã tin rồi?
Có phải quá dễ tin người không?
Diệp Tích Nhân sững sờ, vẻ mặt thoáng chốc trở nên cổ quái, cẩn thận quan sát người trước mắt. Dẫu mang danh tướng quân lẫy lừng, nhưng lúc này lại bị giam trong ngục, trên người chỉ khoác lớp trung y trắng loang lổ máu, trong địa lao rét buốt, xiêm y mỏng manh, càng lộ ra vài phần yếu đuối, nhợt nhạt, chẳng giống với những lời đồn đại hung thần ác sát nàng từng nghe chút nào.
Nàng thở dài, dù sao vẫn còn trẻ, quá dễ tin người. Diệp Tích Nhân thầm nghĩ.
Nghiêm Đan Thanh nhìn thấu hết tâm tư viết trên mặt nàng, ánh mắt bỗng nhu hòa, khóe môi khẽ cong, tất cả những hoang mang, nghi hoặc, ở khoảnh khắc Diệp Tích Nhân xuất hiện trước mặt hắn, bỗng trở nên vô cùng sáng rõ.
Thì ra… là vậy.
Trong ánh lửa chập chờn, hắn nhìn đôi mắt đen lay láy của nàng, chậm rãi giải thích: "Ta chưa từng gặp Diệp đại nhân, nhưng ông ấy làm Thượng thư Hộ bộ đã nhiều năm. Ta từ nhỏ lớn lên ở biên cương, sau này lại dẫn dắt Nghiêm gia quân chinh chiến, không ít lần giao thiệp với Hộ bộ và Binh bộ. Ta biết Diệp đại nhân là người như thế nào. Diệp đại nhân là người tốt. Ta có thể sống đến bây giờ, trong triều nhất định có không ít người đang nỗ lực.
Diệp đại nhân chịu thay ta gánh tội, e rằng là vì phe chủ chiến đã bị Xích Trản Lan Sách bức ép tới đường cùng, không còn lối thoát."
"Các ngươi chưa hiểu rõ Xích Trản Lan Sách. Hắn là kẻ không từ thủ đoạn, giỏi giành phần thắng giữa ranh giới sinh tử. Hắn từng nói cả đời này chỉ có một tâm nguyện, chính là để Bắc Yến chiếm lấy Trung Nguyên đại địa, nuốt chửng Đại Lương. Hắn tuyệt đối không có một chút ý niệm hòa đàm!" Nghiêm Đan Thanh khẽ cử động thân thể, xích sắt kêu leng keng.
Lúc này Diệp Tích Nhân mới chú ý, hắn bị những sợi xích giam chặt, từ chân, eo, cổ tay, đến tận cổ đều khóa chặt, nhốt cứng không nhúc nhích được. Mà nơi da thịt tiếp xúc với xích sắt đã máu thịt be bét, hễ cử động là có máu tươi rỉ ra.
Trong lòng Diệp Tích Nhân cảm thấy khó chịu. Bất kể Nghiêm tiểu tướng quân đã làm gì, thì năm ngoái vẫn là người cứu Đại Lương thoát hiểm, từng chinh chiến sa trường, lại còn xuất thân một nhà trung liệt, không đáng phải chịu đựng thống khổ như vậy.
Nghiêm Đan Thanh hiểu rõ ánh mắt nàng, mỉm cười lắc đầu, tựa như chẳng hề cảm thấy đau, tiếp tục nói: "Một khi Diệp đại nhân đã nhận tội, theo tính tình phân rõ đen trắng của Thánh thượng, cả nhà bị xử trảm là việc rất có khả năng. Mà Diệp đại nhân thay ta gánh tội, tất sẽ khiến nhiều người trong triều không đạt được ý đồ, cơn giận của họ sẽ không để các ngươi yên. Qua khỏi hôm nay, Diệp gia sẽ bị đem ra chém đầu thị chúng, để cảnh cáo kẻ khác chớ nhìn không rõ thời thế mà ngăn cản hòa đàm.
Diệp đại nhân là lương quan, người nhà các ngươi lại càng vô tội. Thật có lỗi… là ta liên lụy các ngươi."
Hắn ngẩng nhìn Diệp Tích Nhân, trong ánh nến mờ mịt, đôi mắt sáng trong, mang theo áy náy, cũng chất chứa những cảm khái khó nói thành lời. Trong mắt phản chiếu ánh nến, tựa ngọn lửa đang cháy bập bùng, khiến lòng người chấn động.
Hắn vậy mà đoán trúng hết cả!
Tim Diệp Tích Nhân khẽ run. Vừa rồi còn thấy hắn tuổi trẻ, thế mà qua từng phân tích, đã nhìn rõ trí tuệ sáng suốt. Nàng vốn tưởng phải hao tâm tổn trí mới khiến hắn tin, nào ngờ hoàn toàn không cần.
Diệp Tích Nhân hít sâu một hơi, dần dần lấy lại bình tĩnh, khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện liên lụy hay không. Ngươi không thể chết, nếu ngươi chết, thủ cấp đưa tới Hoài An, Nghiêm gia quân tất sẽ loạn, quốc gia sẽ mất."
Đó chính là kết cục đã biết trước.
"Ngươi không thể chết, nhưng ta cũng muốn sống." Nàng nghiêng người về phía trước, từng chữ rành rẽ: "Cho nên, ta tới tìm ngươi."Triều đình
Diệp Phái quỳ trên đất, vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói rền vang: "…… Thần đã tra rõ, lô quân lương đưa đến Nghiêm gia quân quả thật có vấn đề. Nghiêm tiểu tướng quân tuyệt không phải nghịch đảng, bệ hạ vạn lần không thể giết một trung liệt như thế! Một khi Nghiêm tiểu tướng quân chết, Nghiêm gia quân tất sẽ đại loạn, đến lúc đó thiết kỵ Bắc Yến sẽ dễ dàng giẫm nát Hoài An, thẳng tiến vào Nam Đô."
Tham chính Trương Nguyên Mưu lập tức cười lạnh phản bác: "Diệp đại nhân quả thật lo buồn vô cớ. Thái tử Bắc Yến còn ở trong Nam Đô, hôm nay chính là ngày nghị hòa của hai nước, giờ lại vội vàng cầu tình cho một nghịch đảng, là có ý gì?"
"Đúng vậy, nếu làm lỡ chuyện hòa đàm, chọc giận người Bắc Yến thì sao?"
"Sợ gì chứ?! Bắc Yến có kỵ binh, Đại Lương ta cũng có Nghiêm gia quân. Chỉ cần để Trung Dũng Hầu ra Hoài An, đoạt lại Bắc Đô, ngày đó chẳng xa!"
"Hừ, nhưng Nghiêm Đan Thanh chính là kẻ mưu nghịch. Để hắn trở lại Hoài An, e rằng người Bắc Yến chưa kịp đánh tới, Nghiêm gia quân đã tiến thẳng vào Nam Đô, mưu đồ soán vị!"
……
Hai phe cãi cọ, không ai nhường ai. Người phe chủ chiến ít hơn, nhưng ai nấy đều liều chết, khẩu khí hừng hực, âm thanh không hề kém thế so với phe chủ hòa.
Trên thượng tọa, Hoàng đế nhíu mày day trán, nhìn về phía Diệp Phái: "Diệp thượng thư, khanh có chứng cứ chăng?"
Diệp Phái khựng lại, rồi nói tiếp: "Chứng cứ sẽ tới vào ngày mai, chỉ cần đợi một ngày, đen trắng sẽ sáng tỏ."
"Ngày mai? Hôm nay đã phải hòa đàm, sớm là ngày được hai nước định trước. Sứ đoàn Bắc Yến đã nhập cung, lúc này đang nghỉ ngơi tại điện Càn Nguyên, ngươi lại muốn dời sang ngày mai? Không sợ Thái tử Bắc Yến trở mặt sao?"
"Bắc Yến đã muốn nghị hòa, chẳng lẽ đợi thêm một ngày cũng không được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!