Chương 18: Tin tưởng

Lục Thiên vừa từ chiếu ngục trở về, trong lòng nghẹn một ngọn lửa, nhãi ranh sắp chết đến nơi mà vẫn giữ bộ dạng không sợ không gợn, thật sự đáng hận! Mối thù giữa hắn và Nghiêm Đan Thanh phải truy về thuở nhỏ, khi cả nhà Trung Dũng Hầu cưu mang hắn, nuôi dạy hắn, nhưng cũng khiến hắn tận mắt chứng kiến Nghiêm Đan Thanh được yêu chiều lớn lên, có phụ có huynh, lại là thiên chi kiêu tử. Còn hắn một kẻ có mạng không có dưỡng, đứa nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ, làm sao có thể không đố kỵ?

Lúc ấy, thuộc hạ vội vã tiến vào, trong ánh mắt bất mãn của Lục Thiên ghé sát tai thì thầm: "Đại nhân, Lan Sách điện hạ nói hôm nay nhất định phải lấy được thủ cấp Nghiêm Đan Thanh, mong đại nhân phối hợp hành động với Bắc Yến……"

Lục Thiên không mấy vui vẻ, cau mày: "Nghiêm Đan Thanh đang nhốt trong chiếu ngục, giết thẳng chẳng phải xong sao?"

Xích Trản Lan Sách cần mau chóng trở về Bắc Yến để trấn giữ quân doanh, bên này hắn giết Nghiêm Đan Thanh dứt điểm cho xong, đến lúc ấy Đại Lương cũng không đánh nổi Bắc Yến, hà tất phải rườm rà thế, còn khiến Xích Trản Lan Sách phải tự thân vào Nam Đô mạo hiểm?

"Điện hạ Bắc Yến nói, Nghiêm Đan Thanh nhất định phải chết bởi mệnh lệnh triều đình Đại Lương, thì Nghiêm gia quân mới rối loạn." Thuộc hạ nhăn nhó đáp.

Lục Thiên phẩy tay: "Được rồi, ta biết rồi."

Thuộc hạ hành lễ lui ra nhưng chẳng được bao lâu đã quay trở vào.

Lục Thiên càng thêm bực dọc, nóng nảy quát: "Lại chuyện gì nữa?"

Vẻ mặt thuộc hạ có phần kỳ quái, ngẩng lên nhìn hắn, dè dặt nói: "Đại nhân, ngoài cửa có một nữ tử, nói muốn gặp ngài……"

"Hửm?" Lục Thiên khựng lại.

"Nàng nói họ Diệp." Thuộc hạ đáp.

Lục Thiên ngẫm nghĩ chốc lát, chợt bừng tỉnh, trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc: "Họ Diệp à? Dám tới Hoàng Thành tư, tám chín phần là vị Diệp nhị cô nương gan lớn bằng trời kia rồi, cho nàng vào."

Chẳng bao lâu, một bóng dáng mảnh khảnh khoác áo choàng đen từng bước tiến đến. Sau lưng nàng là một hán tử cao to vạm vỡ, ngang hông đeo lưỡi liềm dính máu, áo vải thô không che được thân thể rắn chắc, khuôn mặt dữ tợn khó mà trêu chọc.

"Mã Sơn, ngươi ở đây chờ ta." Diệp Tích Nhân khẽ dặn.

Mã Sơn gật đầu, liếc nhìn Lục Thiên, ánh mắt chẳng mấy thân thiện, rồi nhanh chóng cụp mi che giấu sát ý, đứng yên tại tiền viện lặng lẽ chờ đợi.

Diệp Tích Nhân một mình bước vào trong.

Lục Thiên thấy nàng tiến gần, cười nhạo: "Diệp nhị cô nương sao lại nhớ tới tìm ta? Hôm qua chẳng phải còn gan to lắm, dám đùa bỡn ta cơ mà?"

Trong ký ức của hắn, hôm qua là mồng Hai tháng Ba, hắn tới Diệp phủ lục tìm chứng cứ, ai ngờ pho tượng Phật bị đổi thành một chiếc giày, chẳng lấy được gì, còn để "nhân chứng" lại ở Diệp gia. Theo lý thì Lục Thiên phải tức giận, nhưng lúc này tâm tình hắn lại cực tốt, hôm qua có to gan thì thế nào? Hôm nay chẳng phải ngoan ngoãn tự mình đến cửa, cúi đầu nhận tội sao.

Lục Thiên quét mắt từ đầu đến chân Diệp Tích Nhân, ánh nhìn như đang cân đo định giá, khiến người khác chán ghét.

Thế nhưng, Diệp Tích Nhân tuyệt không phải đến để nhận tội, nàng mở miệng thẳng thừng: "Ta muốn gặp Nghiêm tiểu tướng quân."

Lục Thiên: "?" Hắn thoáng ngờ rằng mình nghe nhầm, khó tin hỏi lại: "Ngươi nói gì?"

Diệp Tích Nhân nhìn thẳng vào mắt hắn, lặp lại: "Ta muốn gặp Nghiêm tiểu tướng quân, lập tức."

Lục Thiên tức cười, khẽ hừ một tiếng, mặt mày tràn ngập chế giễu: "Ngươi nói muốn gặp thì gặp, dựa vào cái gì? Diệp nhị cô nương dám chạy tới đây giở trò, há chẳng phải đã quên ta là ai rồi sao?" Hắn từng bước tiến lại gần, ánh mắt hiểm độc: "Thật coi ta là kẻ dễ tính à?"

Ngón tay Diệp Tích Nhân khẽ siết, vô thức nắm chặt lấy vạt áo choàng, nhưng nàng đã không còn là tiểu thư khuê các từng phải sợ hãi đến mức đi thuê sát thủ. Nghĩ tới đây chính là cơ hội sống sót cuối cùng, cũng là cách cứu lấy Diệp gia, nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh mở miệng: "Lục Thiên, ta nghĩ ngươi sẽ không muốn người khác biết chuyện ngươi sớm đã âm thầm quy phục Xích Trản Lan Sách, trong người còn chảy dòng máu Bắc Yến."

Con ngươi Lục Thiên đột ngột co lại. Nói hắn nương nhờ Xích Trản Lan Sách thì có thể chỉ là suy đoán, nhưng chuyện trên người hắn mang dòng máu Bắc Yến thì đó là bí mật che giấu cực kỹ, từ trước đến nay chưa từng để ai biết được!

"Ngậm máu phun người!" Hắn gần như theo bản năng rút đao, lưỡi đao lạnh lẽo đã kề sát cổ Diệp Tích Nhân, sát khí bùng lên.

Bên ngoài, Mã Sơn không nghe được đối thoại, nhưng nhìn thấy động tác cũng lập tức nắm chặt lưỡi liềm bên thắt lưng, ánh mắt cảnh giác dán chặt vào người trong phòng, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Trong viện, đám thị vệ của Hoàng Thành tư cũng đồng loạt rút đao, lưỡi thép sáng loáng, vây kín Mã Sơn.

Không khí căng thẳng, chỉ chực bùng nổ.

Thanh đao này từng "giết" Diệp Tích Nhân, nàng tất nhiên sợ hãi, tim thoáng chốc đập loạn, nhưng chỉ mím môi, đem nỗi sợ giấu sâu xuống đáy lòng, vẻ ngoài vẫn giữ nguyên bình tĩnh: "Đại nhân muốn giết ta để diệt khẩu sao? Ta chỉ dẫn theo một người, không có nghĩa ta chỉ có một người. Nếu ta không ra khỏi cửa Hoàng Thành tư, bí mật của đại nhân sẽ lập tức truyền khắp Nam Đô, truyền vào trong cung. Khi ấy, một chỉ huy Hoàng Thành tư mang dòng máu Bắc Yến e rằng không còn chỗ dung thân.

Tới lúc đó, chẳng biết kế hoạch của các ngươi còn có thể thuận lợi tiến hành không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!