Chương 17: Thủ nhà

Hoàng Thành tư, chiếu ngục.

Trong ngục tối đen kịt không hề có ánh sáng. Nhưng nhờ khe hở hẹp ở lối vào rọi xuống chút le lói mà có thể mơ hồ nhìn thấy nam tử ngồi bên trong, áo lót trắng thấm đẫm máu, tay chân bị xiềng sắt khóa chặt. 

Hắn chậm rãi mở mắt, vươn tay ra chộp vào khoảng không.

Nam tử cúi đầu nhìn xuống, bên cạnh chẳng có gì, đợi một lúc vẫn không có động tĩnh. Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa ngục, thấy ánh nến trong mật đạo bị gió thổi lay động, song chẳng hề có bóng người xuất hiện, mật đạo yên ắng khác thường.

Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, vẫn không có ngục tốt nào đến. Nam tử cúi thấp đầu, tiếng xiềng sắt lại rung lên loảng xoảng. Bàn tay đầy thương tích gạt những cọng rơm rạ vương vãi trên đất sang một bên. Mặt đất vốn nhẵn nhụi, lúc này lộ ra vài vết khắc thành chữ: [Sáu]

Nam tử lập tức nhíu mày.

Cộp, cộp. Tiếng bước chân vọng lại, có hai người đi nhanh tới. Hắn khẽ động tai rồi ngẩng đầu nhìn, thấy một bóng dáng quen thuộc. Người phía sau rón rén bưng đèn lồng cho kẻ đi trước, từng bước tiến vào. Ngọn đèn hắt lên, soi rõ gương mặt người đó chính là Hoàng thành sử Lục Thiên!

Lục Thiên đảo mắt đánh giá kẻ đang bị giam bên trong, bật cười khinh bỉ: "Lại gặp nhau rồi, Nghiêm tiểu tướng quân."

Nghiêm Đan Thanh ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua hắn, bình thản không buồn không vui, lại chậm rãi thu về, tựa như chưa từng coi hắn ra gì, lạnh lùng khinh miệt.

Sắc mặt Lục Thiên thoáng chốc sầm lại. Hắn hất tay, lưỡi đao trong tay kề thẳng vào người bên trong, gương mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: "Cái bộ dạng này của ngươi khiến ta cực kỳ chướng mắt! Nghiêm Đan Thanh, hôm nay ngươi tất phải chết!"

Nghiêm Đan Thanh nghe hai chữ "hôm nay", hàng lông mày đang nhíu chặt liền giãn ra. Cuối cùng hắn cũng mở miệng, lâu ngày không nói khiến giọng khàn đục không rõ ràng: "Ngươi đã nói rồi, hôm kia."

Hai ngày trước, sáng sớm, kẻ này cũng giơ đao chỉ vào hắn, mặt mày dữ tợn, thề thốt: "Ba ngày sau, ngươi tất phải chết không nghi ngờ." 

Lục Thiên cười lạnh, mặt mũi tràn đầy giễu cợt: "Nghiêm tiểu tướng quân vì Đại Lương mà lao tâm khổ tứ, cuối cùng lại phải chết trong tay người Đại Lương, thật nực cười."

Nghiêm Đan Thanh vẫn chẳng bị hắn chọc giận, ánh mắt tĩnh lặng không một gợn sóng.

"Để ta xem đến lúc ngươi bị chém đầu, còn giữ nổi cái bộ dạng quân tử coi thường cái chết này không!" Lục Thiên hằn học hất đèn, vội vàng quay người rời đi.

Mà Nghiêm Đan Thanh hoàn toàn chẳng để ý, bàn tay đặt bên hông lại gạt đám rơm, chậm rãi xóa đi chữ "Sáu", rồi lấy móng tay khắc xuống một chữ mới: [Bảy]

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm chữ ấy, lông mày lại cau chặt.Tại chợ lớn, đao phủ giơ cao hai tay, phun một ngụm rượu mạnh, lưỡi đao đầu quỷ lóe sáng rồi chém xuống, đau đớn thấu tận tim gan, máu bắn tung tóe… Hình ảnh chồng chéo, lại là thanh trường đao trong tay Chỉ Huy sứ Hoàng Thành tư, cổ họng đâm thẳng vào, máu chảy đầm đìa…

Diệp Tích Nhân ôm cổ, đột ngột ngồi bật dậy, thở gấp dồn dập, đôi mắt tràn ngập kinh hoàng.

Nàng lại quay về rồi!

"Cô nương?" Tuyết Thiền nhanh chân bước vào, lo lắng hỏi: "Cô nương lại gặp ác mộng sao?"

Diệp Tích Nhân hít sâu một hơi, vội vàng xuống giường. Gương mặt nàng xám xịt, đã quen thuộc đến mức thành bản năng mà cất lời: "Mau, thay y phục cho ta, chuẩn bị xe ngựa." Lại phải đi cứu ca ca lần nữa!

Mấy rắc rối hai ngày trước nàng đã xử lý khá thuần thục, khó khăn nhất vẫn là ngày mùng Ba tháng Ba. May mắn là nàng đã quay về sớm, biết thêm nhiều tin tức, tất sẽ có cách…

Tuyết Thiền cầm y phục khoác cho nàng, khó hiểu hỏi: "Hôm nay cô nương lại chuẩn bị xe làm gì? Hôm kia đại công tử đi thi, sáng sớm cô nương đã chuẩn bị xe ra ngoài, nhưng hôm nay thì đâu có chuyện gì?"

Đồng tử Diệp Tích Nhân bỗng co rút, sắc mặt biến đổi dữ dội, không thể tin nổi mà nhìn về phía Tuyết Thiền, môi run rẩy, khó khăn bật ra tiếng: "Ngươi… ngươi vừa nói gì?"

Tuyết Thiền sững lại: "Dạ?"

Diệp Tích Nhân chộp lấy cổ tay nàng, máu nóng dồn lên khiến đầu óc như trống rỗng, giọng run rẩy: "Tuyết Thiền, hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"

Tuyết Thiền tuy ngơ ngác, nhưng vẫn thành thật đáp: "Là mùng Ba tháng Ba mà." 

Cô nương dạo này sao thế? Mỗi sáng thức dậy câu đầu tiên đều hỏi ngày tháng, chẳng lẽ vẫn còn mơ hồ?

Nghe thấy câu trả lời, thân thể Diệp Tích Nhân bỗng mềm nhũn, hoàn toàn mất sức, ngồi phịch lại trên giường, toàn thân run rẩy, gương mặt tràn ngập sợ hãi và kinh hoàng.

Mùng Ba tháng Ba! Nàng đã trở lại ngày mùng Ba tháng Ta, không còn là mùng Một nữa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!