Chương 16: Mệnh số

Diệp Tích Nhân nhìn chằm chằm hắn.

Diệp Trường Minh theo bản năng bước lên chắn trước người Diệp Tích Nhân, chặn tầm mắt của Lục Thiên. Hắn cũng vừa thấy tên Bắc Yến kia, lại nhớ đến tin dữ do Vân Thuận mang đến, liền chỉ tay mắng chửi: "Lục Thiên, ngươi vậy mà dám phản bội Đại Lương, cấu kết với bọn Bắc Yến, ta nhổ vào! Đồ b*n n**c, chó săn Bắc Yến!"

Trước kia từng vài lần chạm trán, nàng vẫn cho rằng Lục Thiên chỉ là quân cờ của phe chủ hòa dùng để hãm hại bọn họ. Giờ xem ra, hắn rõ ràng là chó săn Bắc Yến, từ lâu đã ngầm quy thuận Xích Trản Lan Sách.

Nghe vậy, Lục Thiên lại mỉm cười, hoàn toàn không để bụng, chỉ tùy ý lắc đầu, mũi đao cào xuống mặt đất để lại vệt dài, nửa cười nửa giễu: "b*n n**c? Ngươi sai rồi. Ta đây là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Huống hồ, ai nói ta là người Đại Lương?"

Trong thân thể hắn vốn chảy một nửa huyết mạch Bắc Yến, sao lại tính là phản quốc?

Diệp Trường Minh há hốc miệng, chấn động vô cùng. Lục Thiên… vậy mà là người Bắc Yến!

Diện mạo người Bắc Yến và Đại Lương có đôi chút khác biệt, mà chỉ nhìn gương mặt của Lục Thiên, quả thật chẳng hề lộ chút dấu vết huyết thống ngoại tộc.

"Ngươi hà tất tìm cớ ngụy biện cho cái tội b*n n**c? Cho dù trong người có máu Bắc Yến, nhưng rõ ràng dáng dấp là người Đại Lương, Đại Lương sinh ngươi nuôi ngươi, vậy mà lại nuôi ra một con sói mắt trắng!" Diệp Trường Minh tiếp tục mắng.

Ánh mắt Lục Thiên bỗng lạnh hẳn, bật cười gằn: "Các ngươi khỏi cần giãy dụa nữa. Tính theo giờ khắc, lúc này Bắc Yến đã đánh vào Hoài An, cái đầu họ Nghiêm ngày mai có thể sẽ được đưa tới chiến trường. Bắc Yến đem thủ cấp ra, chứng minh chính triều đình Đại Lương giết hắn, các ngươi đoán xem Hoài An còn giữ nổi không? Khi ấy, Nghiêm gia quân tất loạn, chiếm Hoài An chỉ là chuyện trong chớp mắt."

Một khi Hoài An thất thủ, từ sông Hoài đến sông bảo vệ thành Nam Đô sẽ thẳng tắp như mở đường, thiết kỵ Bắc Yến tiến vào chẳng khác nào chốn không người, trực tiếp đánh thẳng vào Nam Đô. 

Đại Lương… liệu còn ai đủ sức chống lại Bắc Yến?

Hai mắt Diệp Phái đỏ ngầu, thân thể chao đảo như sắp ngã.

"Xích Trản Lan Sách hiện vẫn ở Nam Đô, Thánh thượng tất sẽ sớm chế ngự cục diện. Cho dù Nghiêm tiểu tướng quân đã mất, nhưng chỉ cần bắt được Xích Trản Lan Sách thì vẫn còn cơ hội. Hắn là thái tử Bắc Yến, thế còn ngươi?" Diệp Tích Nhân cuối cùng cũng mở miệng, đánh thẳng vào chỗ hiểm, "Tên b*n n**c rước họa như ngươi, tưởng Đại Lương sẽ bỏ qua cho sao?"

Bắc Yến sắp xâm lấn, giết không nổi Xích Trản Lan Sách, chẳng lẽ không thể giết chó săn của hắn?

Sắc mặt Lục Thiên lập tức biến đổi, ánh mắt tối sầm.

Ngay bên cạnh, Mạc Lặc cười ha hả, vô cùng ngạo mạn: "Lục đại nhân cứ yên tâm. Tình thế bây giờ, ai mà không nhìn thấu? Đại Lương chẳng mấy chốc sẽ quy về Bắc Yến. Hoàng đế các ngươi và cả triều văn võ sẽ thành dê con trong chuồng của Bắc Yến, ai dám làm càn? Huống hồ, Đại Lương cũng không thiếu kẻ khôn ngoan, chẳng ai dám động tới điện hạ. Có điện hạ che chở, tự nhiên cũng chẳng ai dám động đến ngươi."

Nghe lời này, hơi thở đang nghẹn trong ngực Lục Thiên liền thả lỏng. Phải rồi, từ khoảnh khắc Nghiêm tiểu tướng quân chết đi, Đại Lương đã là vật trong túi của Bắc Yến.

Hắn nhấc đao chỉ thẳng vào Diệp Phái, nhướn mày cười nhạt: "Diệp đại nhân hẳn cũng không hồ đồ. Ngài quản trong tay cả Hộ bộ, Bắc Yến cần ngài ra sức. Điện hạ sai ta truyền lời, nếu ngài chịu nghe lệnh, vẫn là Thượng thư Hộ bộ như cũ. Chờ ngày Bắc Yến nhập Nam Đô, phong vương bái tướng, chẳng phải chuyện khó."

Lồng ngực Diệp Phái kịch liệt phập phồng, căm hận gằn giọng: "Mơ mộng! Đại Lương ta tất có một ngày, sẽ quét sạch lũ chó Bắc Yến các ngươi! Kẻ b*n n**c… chết không được yên lành!"

"Cùng bọn họ nói nhảm làm gì? Điện hạ đã dặn, ai chịu quy thuận thì lưu lại, còn kẻ không biết điều thì giết ngay tại chỗ, miễn cho chúng còn gây thêm phiền phức cho Bắc Yến." Mạc Lặc dứt lời, quất mạnh roi da về phía Diệp Phái, chiêu đầu đã muốn đoạt mạng người.

Đồng tử Diệp Trường Minh co rút, nhào lên chắn thay cho phụ thân, lập tức nghẹn một tiếng, máu tươi thấm đỏ cả lưng.

"Trường Minh!" 

"Ca ca!"

Diệp Tích Nhân lao tới đỡ lấy ca ca, bị Diệp Trường Minh kéo ngã xuống đất, nhưng lúc này chẳng ai còn để ý. Gương mặt Diệp Trường Minh trắng bệch, từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu lăn dài trên trán.

Đây đâu phải là trò vặt như ở Mã Sơn, roi da kia gắn đầy móc sắt nhọn, một roi gần như chặt gãy sống lưng, đau đến toàn thân co giật mà không bật ra nổi một tiếng kêu. Diệp Tích Nhân luống cuống, run rẩy vì giận, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía Lục Thiên và Mạc Lặc, căm hận sôi trào như muốn nhấn chìm nàng.

Lũ chó Yến đáng chết!

Lục Thiên khẽ cười: "Nhị cô nương Diệp gia quả nhiên là người gan dạ, thật khiến người ta thích. Mạc Lặc đại nhân, lát nữa nhớ giữ lại mạng nàng ta, ta muốn mang về."

Ánh mắt hắn lướt lên xuống, càng khiến Diệp Phái giận đến run người, bước chân loạng choạng. Ông biết rõ dây dưa thế này chẳng phải kế, đã là đường cùng, dẫu địch đông thế mạnh, cũng phải liều một phen. Chỉ cần đem được lệnh bài trong tay Vân Thuận ra ngoài, vẫn còn cơ hội ngăn chặn…

Mạc Lặc và đám người cũng đã rút đao kiếm, đúng lúc này, có kẻ từ bên ngoài vội vã xông vào. Một người Bắc Yến cuống quýt chạy tới, sắc mặt khó coi, lảo đảo ngã nhào về phía Mạc Lặc, hét lên: "Đại nhân, điện hạ… điện hạ chết rồi!"

Mạc Lặc và Lục Thiên đồng thời biến sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!