Chương 15: Thủ cấp

Lời của Diệp Phái không sai, quan viên không thể vô cớ bỏ triều. Cho dù có tâu bệnh, trong cung cũng sẽ lập tức phái người đến xem xét, nhất định phải biết vị quan ấy mắc bệnh gì, có thật sự cần cáo nghỉ hay không. Người được phái tới vừa nhìn tình cảnh ở Diệp phủ, lại bắt mạch một phen, liền xác định hôm nay Diệp Phái tuyệt đối không thể lên triều.

Người còn đang hôn mê trên giường kia kìa.

Hôm nay là ngày đặc biệt, trước sau đã có hai vị thái y tới, cẩn thận chẩn mạch rồi vội vã rời đi, mỗi người đều để lại vài đơn thuốc.

Diệp Tích Nhân cố gắng chống người ngồi dậy, giọng yếu ớt: "Thế nào rồi?"

Tuyết Thiền vội vàng bưng bát thuốc vừa sắc xong tới, cẩn thận đỡ nàng uống: "Nhị cô nương, xin người uống thuốc trước. Phu nhân và Đại công tử đều không sao, đã giải độc rồi, chỉ cần nghỉ ngơi là ổn. Người và lão gia trúng độc nặng nhất, nhất là lão gia hiện vẫn đang hôn mê, thái y nói ít nhất đến tối mới có thể tỉnh, phải uống hai thang thuốc nữa…" Thấy Diệp Tích Nhân nhíu mày, nàng lại vội vàng giải thích: "Thái y nói chỉ là hạt giống hoa Mạn đà la, liều lượng lại không nhiều, giải độc xong sẽ không hại tới thân thể lão gia. Lão gia hiện tại đang ngủ, thái y bảo tốt nhất đừng đánh thức, sẽ có lợi cho việc khôi phục…"

Diệp Tích Nhân khẽ cười lạnh. Độc do nàng hạ, đương nhiên biết rõ mức độ.

"Nói với Giang bá, đã cáo bệnh không thể lên triều thì cứ để phụ thân nghỉ ngơi cho tốt, tuyệt đối đừng đánh thức ông, cứ để ông ngủ đến ngày mai rồi hãy nói." Diệp Tích Nhân lẩm bẩm. Chứng cứ chẳng phải ngày mồng bốn tháng ba mới tới sao? Vậy thì đợi đến mai rồi hãy gọi tỉnh.

Nàng uống thuốc xong, mê man nằm xuống, kéo tay áo Tuyết Thiền dặn dò: "Bảo người đi ra ngoài dò la tình hình nghị hòa hôm nay… Nếu ngoài kia không dò được, thì tìm Giang bá bá với ca ca ta, bọn họ quen biết bằng hữu của cha, có lẽ sẽ nghe ngóng được tin tức…"

Dặn xong, Diệp Tích Nhân chìm vào bóng tối. Diệp Phái vốn là người vô cùng cẩn trọng, lại thường xuyên không ở nhà trong mấy ngày này, nàng không có cơ hội để khiến ông trúng chiêu, đành phải ra tay với phần điểm tâm sáng hôm nay mà Diệp Phái dùng. Ngoại trừ tổ mẫu có riêng bếp nấu, điểm tâm ấy cả nhà đều ăn, cùng nhau trúng độc.

Nàng khống chế liều lượng, dùng bữa sáng với Diệp Phái, tất nhiên trúng sâu hơn. Nhưng so với việc bị kéo ra chợ lớn chém đầu, thì chỉ cần còn sống, chút tội vạ ấy chẳng đáng gì.

"Không biết là ai lại thất đức đến mức dám hạ độc trong phủ Thượng thư…" Giọng Tuyết Thiền dần xa.

Kẻ "thất đức" kia thì đang say ngủ, mà bởi vì còn sống, nên ngủ một giấc vô cùng an ổn.

Không lên triều, sao có thể đi chịu tội?

Đến lúc hoàng hôn.

"Cô nương, cô nương! Lão gia tỉnh rồi, hiện tại đang nổi giận, gọi cô nương qua đó!" Tuyết Thiền khẽ lắc vai Diệp Tích Nhân, gọi nàng tỉnh lại.

Diệp Tích Nhân mơ màng mở mắt. Nàng vừa mơ một giấc mộng đẹp, mơ thấy Diệp Phái ngủ li bì đến tận ngày hôm sau mới tỉnh, mà khi đó nghị hòa đã kết thúc, Bắc Yến cùng Đại Lương ký kết khế ước, Bắc Yến trở về thảo nguyên, Bắc địa trả lại cho Đại Lương. Những kẻ lưu lạc khắp nơi có mái nhà để trở về, trong ngõ nhỏ ở Văn Lâm Phường không còn ai phải chịu cảnh lang thang, giá gạo hạ xuống, ai ai cũng có cơm ăn, không cần bán con, không cần đổi con mà ăn, không phải ra trận, cũng chẳng bị bắt lính, không còn ai chết nơi sa trường… thiên hạ thái bình, vĩnh viễn không còn chiến sự.

Ánh mắt Diệp Tích Nhân dần dần trở nên tỉnh táo, nhìn sắc trời bên ngoài, đã hoàn toàn chìm trong bóng đêm. Quả nhiên, Diệp Phái ngủ đến tận buổi tối mới tỉnh.

Kiếp nạn, đã qua chưa?

"Thay quần áo đi." Nàng vẫn còn giữ được bình tĩnh.

Đợi thay xong quần áo, ăn chút bánh ngọt, súc miệng rồi Diệp Tích Nhân mới chậm rãi đi đến chính viện. Trong phòng một mảnh hỗn loạn, giọng nói sốt ruột của Liêu thị mơ hồ vọng ra, xen lẫn là tiếng khuyên nhủ không ngớt của Diệp Trường Minh.

"Phụ thân, bây giờ vào cung cũng đã muộn rồi, trước tiên nên uống thuốc, dưỡng sức cho tốt. Thái y nói ít nhất ngày mai mới có thể hoàn toàn giải độc, bây giờ phụ thân vào cung cũng không làm được gì đâu, để mai rồi hẵng đi." Diệp Trường Minh khuyên giải.

"Ngày mai, ngày mai thì đã không kịp rồi!" Giọng của Diệp Phái khàn khàn, yếu ớt mà dồn dập phẫn nộ, gắng đè cơn tức mà hỏi: "Trường Minh, con có dò được tin tức gì chưa? Giờ rốt cuộc tình hình thế nào? Nghị hòa ra sao rồi?"

Ông ngủ mê ở nhà cả một ngày, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài thế nào.

Diệp Trường Minh lắc đầu, lông mày nhíu chặt: "Còn chưa rõ, vẫn chưa có tin tức nào truyền ra, các thúc bá đều ở trong cung, cửa cung vẫn chưa mở."

Đến nước này mà cửa cung vẫn chưa mở?!

"Xong rồi!" Sắc mặt Diệp Phái biến đổi dữ dội, vội hô: "Nhanh đưa ta vào cung!"

Đúng lúc này, Diệp Tích Nhân bước vào. Lần đầu tiên Diệp Phái nổi giận với nàng, chén trà trong tay vỡ vụn dưới chân nàng, tiếng khàn khàn gào giận: "Diệp Tích Nhân! Con có biết mình vừa làm gì không?!"

Ông vừa tỉnh lại đã đoán được ngay, độc là do nữ nhi hạ.

Diệp Tích Nhân dừng bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông, đôi mắt sáng vô cùng: "Con biết. Con đang cứu nhà họ Diệp, cứu tổ mẫu, cứu mẫu thân và ca ca, cũng cứu chính bản thân con." 

Đã biết rõ ông muốn đưa họ vào chỗ chết, nàng ngăn lại thì có gì sai?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!