Chương 14: Hạ độc

Hoàng Thành tư, chiếu ngục.

Trong địa lao tối đen như mực chẳng có lấy một tia sáng, chỉ nơi lối vào hẹp dài phía xa còn le lói ánh sáng mờ nhạt. Mơ hồ có thể thấy người bên trong chỉ mặc trung y, lớp áo trắng lốm đốm máu, đã bị nhuộm đỏ từng mảng.

Một đôi mắt trong bóng tối chậm rãi mở ra, nhìn thẳng về phía cửa lao. Chẳng hề nhìn xuống nhưng khi một con chuột chạy qua, hắn chậm rãi vươn tay, xích sắt "loảng xoảng" vang lên, lập tức nắm được con chuột đang lén lút chạy ngang qua.

Ngay sau đó, nơi cửa ngục hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm, có bóng người lay động, tiếng bước chân vang lên, bóng đen ngày càng tiến lại gần.

Lính canh bước vào.

Hắn đặt hộp cơm xuống trước mặt bóng người, lấy ra phần ăn, rồi rót nước vào chiếc bát mẻ, vừa làm vừa lầm bầm: "Nghiêm tiểu tướng quân, chỉ có ngần này thôi, lát nữa Lục đại nhân sẽ đến, người tranh thủ ăn chút đi…"

Bóng người trong bóng tối chậm rãi nhắm mắt lại, không nói lời nào. Bàn tay bị thương bên người khẽ động, vén lớp rơm khô ra, rồi dùng đầu ngón tay vạch một con số đơn giản lên mặt đất trơ trụi:

[Sáu].Pháp trường giữa chợ, đao phủ giơ cao hai tay, phun ra một ngụm rượu mạnh, lưỡi đao đầu quỷ lóe sáng, bổ xuống như sấm giáng. Cơn đau xé thịt ập đến, máu tươi phun trào…

Diệp Tích Nhân ôm cổ bật dậy, th* d*c dồn dập, ánh mắt hoảng loạn.

Nàng lại trở về rồi!

"Cô nương?" Đám nha hoàn nối đuôi nhau chạy vào.

Diệp Tích Nhân lập tức đứng dậy, gần như theo bản năng muốn lao về chính viện, đi chất vấn Diệp Phái. Nhưng mới bước ra một bước, nàng lại dừng lại, hít sâu một hơi: "Tuyết Thiền, thay y phục cho ta, chuẩn bị xe."

Lần này nàng trở về vẫn là mồng Một tháng Ba, việc cấp bách đầu tiên là kỳ thi mùa xuân của ca ca cần phải xử lý ổn thỏa. Huống hồ, nếu lúc này mà lập tức tìm Diệp Phái đối chất, với tính cách của ông, e là sẽ chẳng tiết lộ điều gì ngược lại còn làm ra vẻ không biết.

Có bài học từ lần trước, nàng không chỉ cần ngăn chặn tai họa xảy ra, mà còn phải tìm ra chân tướng… Không biết những lần sống lại này sẽ kết thúc khi nào, chỉ khi nàng nắm rõ toàn bộ sự thật, mới có thể đưa ra quyết định có lợi cho bản thân và cho cả Diệp gia.

Không thể tin ai được nữa!

Mồng Một tháng Ba, tránh khỏi chuyện gian lận trường thi. 

Mồng Hai tháng Ba, tránh việc tượng Phật của tổ mẫu bị phát hiện cất giấu thư từ thông đồng với địch, và gài bẫy Lục Thiên để hắn tự miệng thừa nhận hãm hại Diệp gia.

Sau khi cả nhà bàn bạc, mỗi người tự lo việc của mình. Diệp Phái vội vã ra khỏi phủ, mãi đến đêm mới quay về. Vừa bước qua cổng lớn, ông đã nghe nói Diệp Tích Nhân đang đợi mình ở tiền viện.

Chờ từ giờ Ngọ, đến tận lúc này.

Diệp Phái sải bước về phía tiền viện. Nhìn thấy bóng dáng mảnh mai ngồi bên trong, ông nở một nụ cười hiền từ, giọng nói ôn hòa: "Tích Tích, con tìm ta sao?"

Diệp Tích Nhân ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế Thái Sư ở tiền viện, bên cạnh là một chén trà đã rót sẵn. Tay nàng đang cầm một chén khác, hương trà bốc lên mờ nhạt.

Nghe thấy tiếng ông, nàng ngẩng đầu nhìn.

Chén trà trong tay vừa được pha xong, hơi nước bốc lên mù mịt, làm mờ đi tầm nhìn, khiến mọi thứ trước mắt trở nên mông lung. Lá trà trong chén lửng lơ trôi nổi, bóng dáng Diệp Phái đang đi tới cũng trở nên nhòe nhoẹt.

Diệp Tích Nhân khẽ thổi một hơi, cảnh vật trước mắt dần trở lại rõ ràng. Nàng đặt chén trà xuống bàn bên cạnh, lá trà cũng lần lượt lắng xuống, một cơn gió xuyên qua hành lang thổi đến, khói trà dần tản đi…

"Phụ thân, uống trà." Diệp Tích Nhân đẩy chén trà còn lại về phía ông.

Diệp Phái ngồi xuống phía đối diện, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thương yêu: "Tích Tích, con có muốn nói cho ta biết ai đã tiết lộ chuyện đó với con không?"

Ông vẫn chưa quên truy hỏi nghi vấn kia.

Diệp Tích Nhân bình tĩnh nhìn thẳng ông.

Diệp Phái, tuổi ngoài bốn mươi, dáng vẻ đoan chính trầm ổn, ánh mắt trong sáng, không hề có vẻ giảo hoạt thường thấy ở đám quan lại. Tuy ở địa vị cao, nhưng suốt bao năm qua trên triều luôn giữ mình cẩn thận, liêm khiết không tỳ vết, là thanh quan không ai dám dị nghị.

Còn trong nhà thì hiếu thuận mẫu thân, tôn trọng thê tử, không nạp thiếp, không có thông phòng, tất cả thời gian rảnh rỗi đều dành cho hai đứa con…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!