Chương 12: Đề phòng

Ngày mồng Một tháng Ba, trên đường cố tình sai Mã Sơn dẫn người đánh huynh trưởng một trận, ngăn chặn việc "gian lận trường thi", đã hoàn thành. 

Ngày mồng Hai tháng Ba, đập vỡ tượng Quan Âm trong Phật đường của tổ mẫu, giấu kỹ bản đồ cùng tờ mật thư của nghịch đảng, ngăn chặn việc "tổ mẫu tư tàng chứng cứ thông địch", đã hoàn thành.

Ngày mồng Ba tháng Ba.

Cả đêm Diệp Tích Nhân gần như không chợp mắt, tính toán thời gian không sai biệt, nàng chặn lại phụ thân đang chuẩn bị lên triều sớm. Không đợi Diệp Phái mở lời, đã vội vã hỏi: "Phụ thân, chuyện quân lương con nhờ người tra mấy hôm trước, có tin tức gì chưa?"

Hai ngày qua, không phải nàng không làm gì cả mà đã nhắc nhở không ít lần, nhưng vì không biết rõ chi tiết nên chỉ có thể để Diệp Phái đích thân đi điều tra.

Diệp Phái thoáng sửng sốt, trên gương mặt nghiêm nghị lộ ra vài phần ý cười, nhưng vẫn lắc đầu: "Chưa tra được gì. Lục Thiên ta đã cho người theo dõi, hắn không hại được ta đâu. Tích Tích, đừng lo, dậy sớm thế này không tốt cho sức khỏe, mau về ngủ tiếp đi…"

Sao có thể không lo được chứ?!

Diệp Tích Nhân không ngờ phụ thân lại chẳng hề để tâm, cuống lên: "Lục Thiên không hại được phụ thân không có nghĩa là kẻ khác không hại được! Rõ ràng hắn đang chịu sự sai khiến của ai đó! Phụ thân muốn tố giác vấn đề quân lương, nhưng như vậy sẽ tự rước họa vào thân, có người đang muốn dồn hết tội danh lên đầu người đó!"

Câu "đại nhân đã căn dặn" của Lục Thiên, nàng đâu có bỏ sót. Dù chưa rõ có liên quan đến Diệp gia hay không, nhưng cẩn trọng luôn là điều cần thiết.

Phải phòng bị, càng phải cố thủ đến cùng.

Con ngươi Diệp Phái co lại, lập tức nhìn chằm chằm vào Diệp Tích Nhân: "Con biết ta sẽ nêu chuyện quân lương?"

Chuyện phá tượng Quan Âm hôm qua, cho dù đã gặng hỏi xem có ai nói cho Diệp Tích Nhân hay không nhưng vẫn không có tin gì. Sau đó nữ nhi nhắc đến chuyện quân lương, ông cứ tưởng chỉ tình cờ nghe được gì đó. Nào ngờ, không chỉ biết chuyện Quan Âm từ trước, cả việc hôm nay ông sẽ đề xuất điều tra quân lương mà nữ nhi cũng rõ rành rành!

Mà chuyện này hiện tại còn đang chuẩn bị, số người biết rõ cực kỳ ít…

Rốt cuộc sao nữ nhi lại biết được phe chủ hòa có ý đồ mưu hại, lại biết cả bí mật của phe chủ chiến?!

"Đó không phải điều quan trọng." Diệp Tích Nhân vò đầu, có phần bực bội. "Quan trọng là: một khi phụ thân nêu chuyện quân lương, bọn họ sẽ lập tức dồn hết tội danh lên đầu người, nói người tham ô quân phí! Phụ thân thật sự không tra được gì sao?"

"Thật sự không tra được gì." Diệp Phái kiên định lắc đầu, im lặng một lúc rồi hỏi: "Rốt cuộc là ai nói cho con những chuyện này? Phải là người thân tín nhất của phe đối địch mới được, nếu không sao con có thể biết trước mọi thứ thế này?"

Biết rõ đến đáng sợ, cứ như chính kẻ đứng sau màn đích thân nói cho nàng biết vậy.

Diệp Tích Nhân: "……"

Đây thật sự không phải điểm quan trọng!

Nàng không bất ngờ khi chẳng tra được gì. Diệp Phái vốn là người cực kỳ thông minh, đã biết có người muốn hại ông thì nhất định sẽ có phòng bị. Vụ quân lương là ông chủ động đề xuất, nhưng cuối cùng vẫn trúng kế…

Vậy thì thủ đoạn của đối phương nhất định rất kín kẽ, và vô cùng khó đối phó.

Nàng hít sâu một hơi, nắm lấy tay áo Diệp Phái, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông, nhấn từng chữ một: "Phụ thân, hôm nay người lên triều tố giác vụ quân lương, sau đó triều đình chấn động, Hoàng thượng ra lệnh điều tra toàn diện.

"Phụ thân vốn là người đứng ra tố cáo, nhưng không ngờ tra ra cuối cùng lại là Thượng thư Hộ bộ là người bị quy kết tham ô quân phí, khiến quân lương vận chuyển đến doanh trại Nghiêm gia xảy ra vấn đề. Phụ thân bị áp giải đến Đại Lý Tự, tự tay viết thư nhận tội, chịu xử theo pháp luật. Hoàng thượng nổi giận, hạ lệnh sao trảm toàn bộ Diệp phủ."

Diệp Phái nghe đến bốn chữ "sao trảm toàn bộ", đồng tử lập tức co rút, gương mặt tràn đầy kinh hoảng.

Diệp Tích Nhân chậm rãi thở ra, lại nói tiếp: "Phụ thân có thể tin con từng tự mình trải qua, hoặc chỉ là một giấc mơ, thậm chí có người mách con cũng được… Nhưng đây chính là chuyện sẽ xảy ra hôm nay. Phụ thân, người còn muốn lên triều nữa không? Người thật sự không nghĩ ra ai có thể hãm hại chúng ta sao?"

Không chỉ hãm hại, mà còn thành công đẩy cả nhà họ vào chỗ chết, khiến nàng bị chém đến lần thứ năm.

Diệp Phái trầm ngâm rất lâu.

Ông nhìn vào đôi mắt đen láy, trong trẻo không gợn bụi của Diệp Tích Nhân, dù đang nói về chuyện khủng khiếp đến vậy, ánh mắt ấy vẫn cháy rực giận dữ, đồng thời sáng lên vẻ kiên định và dũng cảm. Kiên định muốn ngăn ác mộng lặp lại, và dũng cảm muốn cứu lấy cả nhà họ Diệp.

Đây là nữ nhi của ông.

Một lúc lâu sau, Diệp Phái mới lên tiếng, đôi môi hơi run: "Tích Tích, bất kể con biết bằng cách nào, ta tin con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!