Chương 11: Liều giữ

Quả nhiên, dưới sự đề phòng nghiêm ngặt đến mức cả con ruồi cũng không lọt của Diệp Tích Nhân, từ sáng mùng Ba tháng Ba cho đến tận hoàng hôn, mọi thứ đều bình an vô sự, không xảy ra chuyện gì.

Cánh cổng đóng chặt vẫn cứ khép kín, không có ai đạp tung cửa xông vào Diệp phủ để bắt nàng "mãn môn sao trảm". Diệp gia vẫn yên bình như thường.

Khi mặt trời lặn xuống, Diệp Tích Nhân suýt nữa thì mừng đến rơi lệ.

Cuối cùng… kiếp nạn này cũng qua rồi!

Sự sắp xếp từ hôm qua là đúng đắn. Không thể chỉ đơn giản thu hồi vật giấu trong tượng Quan Âm, mà phải câu ra kẻ đã hại cả nhà họ, từ lời khai của Vân Hương cộng thêm chuyện Lục Thiên xông vào phủ… tìm được kẻ chủ mưu thì cục diện hiểm nghèo xem như hoàn toàn phá giải.

Diệp Tích Nhân ngẩng đầu lên.

Đôi mắt nàng nhìn về phía vầng thái dương đang chậm rãi lặn xuống, tầng tầng mây dày chồng chất, chim chóc bay lượn từng đàn vụt qua, nàng nuốt ngược dòng lệ chực trào bên khóe mắt.

"Khóc rồi hả?" Diệp Trường Minh chống chân thọt lạch bạch tiến lại gần, dè dặt mở miệng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Diệp Tích Nhân lắc đầu, nở nụ cười rạng rỡ như nắng xuân: "Không đâu, là ánh sáng làm chói mắt thôi."

Thấy gương mặt nàng không chút u uất, Diệp Trường Minh rốt cuộc cũng yên lòng, khẽ nhướng cằm chuyển đề tài: "Ta muốn qua thư phòng đổi cuốn sách, muội có muốn đi cùng không?"

Muội muội này hôm nay cứ canh chừng hắn mãi, không cho rời khỏi tầm mắt, nếu hắn muốn về phòng thì nhất định phải dắt theo nàng…

Thế nhưng, Diệp Tích Nhân chỉ liếc hắn một cái, giọng điệu đầy ghét bỏ: "Không đi. Chẳng phải huynh có chân à? Bao lớn rồi mà đi thư phòng cũng phải có người đi kèm sao?"

Nói đoạn, nàng xách váy chạy lon ton về phòng, nhẹ nhàng vui vẻ như một cánh bướm.

Diệp Trường Minh: "???" Không phải chính muội là người không cho ta rời khỏi tầm mắt đấy sao?!

"Diệp Tích Nhân! Muội có còn lý lẽ không vậy?!" Hắn hết chỗ nói, hét lớn một tiếng: "Này! Muội đi đâu đấy? Không kiểm tra tiếp à?!"

"Đóng cửa cài then bảo vệ trong phủ là được. Hôm nay ta mệt rồi, về ngủ trước một lát." Diệp Tích Nhân dừng bước, quay đầu dặn thêm mấy câu.

Ánh mắt Diệp Trường Minh sáng lên, vội vàng hỏi: "Vậy ta có thể ra phủ nghe ngóng tin tức không? Hôm nay là ngày đàm phán mùng Ba tháng Ba, vẫn chưa biết Bắc Yến đưa ra điều kiện gì, hòa đàm có thành hay không…"

Diệp Tích Nhân mỉm cười dịu dàng: "Không được. Chờ phụ thân về rồi biết."

Dứt lời, nàng đã sải bước rời đi, trâm ngọc đính hoa trên tóc lấp lánh, tóc đen nhẹ lay động, bóng lưng phơi phới như cánh én mùa xuân.

Diệp Trường Minh hừ mũi một cái, lật trắng mắt.

Muội muội gì bá đạo vậy!

Hắn chống gậy, mặt đầy vẻ bực mình, nhưng vẫn quay đầu nghiêm túc dặn dò: "Tuyết Thiền, Tuyết Quyên trông chừng Nhị cô nương cẩn thận. Bảo muội ấy ăn chút gì rồi hãy ngủ. Ăn xong thì sắc một bát canh an thần để muội ấy ngủ yên một giấc. Đừng làm ồn."

"Vâng." Hai nha hoàn đồng thanh đáp lời, vội vã đuổi theo.

Bàn tay thon dài gân guốc của Diệp Trường Minh siết chặt cây gậy trúc, không cần người đỡ, từng bước khập khiễng trở về phòng. Dáng người cao gầy in bóng dài trên nền đất dưới ánh hoàng hôn.

Dẫu thường bị Diệp Tích Nhân chê bai, nhưng ở kinh thành này, hắn vẫn xứng danh là một thiếu niên tài tuấn.

Huynh muội Diệp gia, một người tuấn tú, một người xinh đẹp.

Bên này, Tuyết Thiền bưng canh an thần đến, Diệp Tích Nhân thong thả uống xong, thở ra một hơi thật dài, rồi thả lỏng cả người nằm xuống.

"Tiểu thư mấy ngày nay vất vả quá rồi, mau chợp mắt một lát đi." Tuyết Thiền nhẹ nhàng kéo chăn cho nàng.

Diệp Tích Nhân hé nụ cười, hai lúm đồng tiền ẩn hiện bên má càng rõ khi nằm nghiêng. Hàm răng trắng muốt lấp lánh, sau khi tháo hết trâm vòng càng lộ nét non nớt xen lẫn duyên dáng.

Tiểu cô nương mười sáu tuổi, ánh mắt đen láy, trong trẻo đến tận đáy, giọng nói mềm mại: "Các ngươi cũng tranh thủ ngủ một lát đi. Đợi Diệp gia hoàn toàn vượt qua kiếp nạn này, ta sẽ dẫn các ngươi ra ngoài chơi, thưởng bạc thật nhiều!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!