"Không thành công?" Một giọng nói vang lên trong phòng, chẳng nghe ra được chút cảm tình, không bi thương cũng chẳng vui mừng.
Trong lòng Lục Thiên chợt siết chặt, vội vàng cúi đầu cung kính, giọng nói run rẩy: "Đại nhân, hẳn là Diệp gia đã sớm nhận được tiếng gió, lúc thuộc hạ đến thì tượng Phật đã bị thay thế, bên trong hoàn toàn không còn gì."
Người đang ngồi trên ghế chủ vị, lật xem từng tờ sách luận, ngẩng đầu, vẻ mặt không chút biến đổi mà lạnh nhạt hỏi lại: "Việc này ngoài ngươi với ta ra không ai biết. Vậy phủ họ Diệp làm sao biết được? Ai nói? Là ta sao?"
Giọng vẫn dửng dưng không mang lấy nửa phần nghi ngờ nhưng lại khiến Lục Thiên sợ đến sắc mặt tái nhợt. Hai gối hắn nhũn ra, quỳ sụp xuống đất, mồ hôi lấm tấm rịn ra trán, trong mắt đầy hoảng sợ, vội vàng mở miệng: "Thuộc hạ tuyệt đối chưa từng nói với bất kỳ ai, tin tức không thể nào lộ ra, ta… ta…"
Nói đến đây thì lắp bắp, bởi sự việc này quá mức dị thường, hắn hoàn toàn không đoán được rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức. Đối phương chẳng những biết rõ bên trong tượng Phật có vấn đề, mà còn rõ hắn sẽ chọn lúc nào để xông vào, sớm bày bố phòng bị, thậm chí lợi dụng việc này để "câu mồi". Hắn chẳng những tay trắng trở về, mà còn để lộ chính mình.
"Đi tra." Người nọ đặt bút xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng hắn, "Tra cho rõ Diệp Phái rốt cuộc nhận được tin bằng cách nào. Nếu tra không ra, vậy kẻ tiết lộ tin tức… chỉ có thể là ngươi."
Toàn thân Lục Thiên run rẩy: "Vâng."
Hắn đáp lời rồi cung kính lui ra ngoài. Trong lòng nghẹn một bụng lửa, tay đè lên chuôi đao, bước vào đêm tối, theo hẻm nhỏ ngoắt ngoéo mà đi, cuối cùng dừng lại ở một tiểu viện hẻo lánh bên bờ Hộ Thủy.
Vừa bước vào, trông thấy người bên trong thì Lục Thiên không kìm nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói" "Tin tức động thủ với phủ họ Diệp là Điện hạ tiết lộ ra sao?! Chẳng trách hôm qua Diệp Trường Minh không đi dự khoa cử, thì ra là đã sớm nhận được tin. Nhưng… Điện hạ, vì sao ngài phải làm như vậy?"
Hắn mang theo đao, giọng lại còn lửa giận, nên khó tránh khiến người ta thấy vô lễ. Đám người trong phòng cùng đứng bật dậy, từng đôi mắt sói hung ác gắt gao nhìn chằm chằm, tất cả đều nắm chuôi đao, sẵn sàng rút ra khai chiến.
"Vô lễ!" Mạc Lặc quát lớn.
Lục Thiên thoáng chững lại. Nghĩ đến thân phận người trước mặt, cơn giận trong lòng hắn lập tức tiêu tán, nhưng ánh mắt vẫn ẩn hiện bất mãn, mang theo oán trách: "Điện hạ, tin tức đối phó phủ họ Diệp chỉ có ba người biết. Nay vị đại nhân kia lại muốn truy xét trách nhiệm của ta, rốt cuộc Điện hạ có ý gì?"
Không tìm ra nguyên nhân, lỗi tiết lộ bí mật này sẽ đổ hết lên đầu hắn! Hơn nữa, Diệp Phái đã viết là hắn giở trò, lúc này hẳn đang như chó điên mà bám riết, e là đã dâng sớ lên thánh thượng… Nếu đại nhân nổi giận, sẽ chẳng còn ai bảo vệ hắn nữa.
Người đang lười nhác dựa trên tháp quý phi chính là Xích Trản Lan Sách. Hắn mở mắt, dưới ánh nến bập bùng, gương mặt càng thêm tái nhợt, y phục trắng phau càng khiến vẻ tuấn nhã như tiên nhân hạ phàm. Hắn vươn tay gẩy hạt dẻ đang nướng trên lò than, khẽ nhướng mày kinh ngạc: "Cho nên, hành động của ngươi lộ ra phong thanh, khiến Diệp phủ biết trước ư?"
"Điện hạ không tiết lộ tin tức?" Lục Thiên giật mình.
Lan Sách bóc lấy một hạt dẻ chín vàng, ăn xong một hạt, còn chưa kịp lấy hạt thứ hai thì thị nữ bên cạnh vội đưa tay ngăn lại, giọng trách yêu: "Điện hạ, ăn nhiều hạt dẻ khó tiêu hóa."
Lan Sách mỉm cười, vỏ hạt dẻ ném vào lò than, không lại động tới. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Thiên, thản nhiên cất giọng: "Bổn Điện hạ vì sao phải tiết lộ tin tức cho phủ họ Diệp? Diệp Phái phí tâm cứu kẻ kia, ta còn hận chẳng thể giết ông ta cho sớm."
Lục Thiên cũng thấy kỳ lạ. Xích Trản Lan Sách hoàn toàn không có lý do để rò rỉ tin tức. Nếu hắn thật sự muốn cứu người, đã chẳng nhúng tay trợ giúp. Huống chi tin tức chỉ có ba người biết, vậy thì rốt cuộc là ai làm lộ?
"Thật là quái lạ, Diệp phủ làm sao biết được?" Lục Thiên nghĩ mãi không ra.
Lan Sách dựa trở lại đệm mềm, mái tóc đen rủ xuống, trong mắt hiện vài phần hứng thú, khẽ lẩm bẩm: "Phải đó… những người biết tin đều tuyệt đối sẽ không nói ra, thế mà Diệp phủ lại tỏ tường hết thảy… Quả là quỷ dị." Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Thiên, thong thả đưa lời mời: "Chỉ huy sứ đại nhân có muốn ăn hạt dẻ không?"
Lục Thiên làm sao nuốt nổi? Hắn lắc đầu, đang định mở miệng từ chối thì chỉ nghe thấy vị Thái tử Bắc Yến kia lại nói: "Lục đại nhân chớ lo, đã cùng ngươi hợp tác, bổn Điện hạ tự nhiên sẽ giữ mạng cho ngươi."
Nghe vậy, trong lòng Lục Thiên lập tức vui mừng. Bắc Yến là chuyện lớn, nghị hòa mới là then chốt, có được lời này từ Xích Trản Lan Sách, mạng hắn coi như giữ được.
"Đa tạ Điện hạ!" Sắc mặt Lục Thiên từ âm chuyển thành dương, nịnh nọt nở nụ cười, đưa tay lấy hạt dẻ, lại bị bỏng nóng đến mức vội rụt tay về.
Lan Sách trông thấy, bật cười khẽ, đuôi mắt hơi nhướn lên. Lục Thiên liếc hắn một cái, thấy vị Thái tử Bắc Yến ấy lười nhác ngả mình trên tháp, chiếc gấm đơn sắc buông bên gối cũng bị hắn làm cho thành một bức họa. Một nam nhân… lại đẹp hơn cả nữ nhân…
Trong bụng Lục Thiên thầm dè bủi hai câu, ngoài mặt vẫn cung kính hành lễ: "Đa tạ Điện hạ, tại hạ xin cáo lui, quấy rầy rồi."
Lan Sách chỉ thờ ơ phất tay.
Đợi Lục Thiên đi khỏi, hắn chậm rãi ngồi dậy, nụ cười trên mặt từng chút một rơi xuống, khẽ lẩm bẩm: "Vậy thì… rốt cuộc là ai làm lộ tin tức, đến cả ta cũng không hay biết?"Diệp "làm lộ tin tức" Tích Nhân, lúc này vừa mới nằm xuống.
Tuyết Thiền kéo chăn cho nàng, thổi tắt nến, nhẹ nhàng lui ra, căn phòng tức thì rơi vào tĩnh mịch. Một lát sau, Diệp Tích Nhân bỗng ngồi bật dậy, hỏi: "Giờ nào rồi?"
Tuyết Thiền lại vào châm nến, khẽ đáp: "Mùng hai tháng ba, giờ Tuất."
"Không có việc gì xảy ra chứ?" Diệp Tích Nhân lại hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!