Chương 2: Màn Kịch Thế Thân

"Vương phi, bản vương đang hỏi nàng đấy."

Nhân lúc Lục Trần cúi đầu, cô liếc mắt ra hiệu cho Như Nguyệt.

"Vương gia thứ tội, là nô tỳ lỡ tay làm rơi chén trà. Vương phi thương xót nô tỳ, lo lắng nô tỳ bị bỏng nên mới cẩn thận hỏi han, nên chưa kịp dọn dẹp. Xin vương gia thứ tội."

Lục Trần đặt mảnh vỡ lên bàn, ánh mắt dừng lại trên người Từ Diệu Nghi một lúc, khóe môi khẽ nhếch:

"Vương phi thật hiền lương."

Ta sững sờ nhẹ.

Hắn thực sự thà cứ mù lòa như trước còn hơn.

Từ Diệu Nghi vốn quen giả bộ, liền e lệ nép vào lòng hắn.

Ta lập tức rời đi.

Hóa ra ngay cả một cô hồn cũng có thể tức giận.

Giận điều gì chứ?

Có lẽ là giận—

Ta và Lục Trần đã làm đủ mọi chuyện, thậm chí từng nghĩ rằng sau khi xong việc sẽ chẳng còn gì vướng bận.

Thế nhưng khi ngày đó thực sự đến, ta và hắn âm dương cách biệt, còn hắn lại không hề nhận ra người bên cạnh đã bị thay thế.

Ta quanh quẩn trong vương phủ một vòng, chợt nhận ra mình không thể rời khỏi nơi này.

Nếu ta có tội, vậy hãy đày ta xuống địa ngục, nhưng xin đừng bắt ta chung mái nhà với kẻ đã g.i.ế. c ta, ngày ngày nhìn ả sống sung sướng như cá gặp nước.

Họ chôn ta ở hoa viên phía sau vương phủ, trên mộ phủ đầy hoa mẫu đơn, cảnh xuân vô hạn.

Xem như khoảnh khắc rực rỡ nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của ta.

Nhưng phồn hoa cũng chỉ kéo dài một đêm.

Từ Diệu Nghi không vui, nửa đêm đích thân đến đào mộ ta, bứng từng khóm hoa, giẫm đạp rối loạn cả góc vườn.

Ta muốn dọa cô ta, nhưng cô ta không nhìn thấy ta.

Ta thấy lòng chua xót, làm quỷ rồi mà vẫn là một con quỷ nhu nhược, chẳng có chút tiền đồ nào.

"Chôn ngươi ở đây thật điên rồ! Chết rồi cũng không để ta yên thân! Ta quyết không để ngươi lưu lại nơi này."

"Ngươi và con tiện tỳ kia, cùng nhau lăn ra nghĩa địa hoang đi!"

Lòng ta vốn đã lạnh, vậy mà n.g.ự. c vẫn trống rỗng đến lạ, như có vật nặng trĩu kéo ta sâu tận bóng tối.

Hóa ra bọn chúng cũng không tha mẫu thân ta.

Phải rồi, giữ lại bà làm gì chứ?

Giữ lại để bà kêu oan thay ta sao?

Ta đáng lẽ phải hiểu sớm hơn — ta không được phép sống, vì ta chính là chứng cứ cho tội lừa gạt hoàng gia của bọn chúng.

Ngôi thái tử vẫn chưa định, trong các hoàng tử, Lục Trần là người nổi bật nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!