Quắc Quốc phu nhân phủ.
Tiết Bạch vừa đặt bản thảo trong tay xuống bàn, ánh mắt Dương Ngọc Dao liền sáng lên, hỏi: Tân cố sự?
"Cũng tạm xem là vậy."
"Ngốc à, mỗi ngày dâng một chút cho Thánh nhân thì người mới nhớ đến ngươi, dâng cả bản thảo một lần thế này thì chỉ được tính là một lần công lao thôi."
"Kia là với tầm thường cố sự, còn hí văn này lại khác." Tiết Bạch đáp:
"Bản thảo chỉ là khởi đầu, sau này còn phải tuyển vai, tập luyện, đến lúc có thể diễn ra một vở hí khiến Thánh nhân hoan hỉ phấn chấn, ít nhất cũng phải đợi tới đầu xuân."
"Tuy tỷ tỷ không hiểu hí khúc, nhưng lại hiểu ngươi, đến lúc đó ngươi chắc đã kim bảng đề danh, chuẩn bị chọn quan rồi phải không?"
Đúng là có ý này.
Dương Ngọc Dao ban đầu cười đắc ý, nhưng sau đó lông mày chau lại, nói:
"Chỉ tiếc là, người muốn làm Thánh nhân vui đâu chỉ có mình ngươi, ta vừa nhận được tin, hôm nay Tạp Hồ cũng muốn diễn một vở đại hí."
Hử?
"Tạp Hồ than thân trước mặt Thánh nhân, tự nói là mang bệnh, có lẽ vì từ nhỏ đã là cô nhi, lúc sinh ra chưa được làm tẩy tam lễ (1). Quý phi nghe vậy động lòng thương xót, hôm nay gọi chúng ta vào cung, cùng nhau tổ chức tẩy tam lễ cho hắn, rửa sạch ô uế, trừ tai giải họa, cầu lấy điềm lành."
Tẩy tam cho hắn?
Tiết Bạch chợt nhớ đến vẻ mặt lo lắng của Vương Trung Tự khi bàn về tình hình phương Bắc với Nhan Cảo Khanh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chia cắt mãnh liệt.
Bao nhiêu tệ nạn tích tụ cùng những hiểm họa âm ỉ trong bóng tối của Đại Đường, không phải không ai nhìn thấy, mà là luôn bị che lấp bởi những điều hoang đường, do những kẻ nắm quyền đều đang ra sức tìm cách làm cho Lý Long Cơ vui lòng.
Dĩ nhiên, hắn cũng chẳng có tư cách để trách ai, vì hắn cũng là một trong số đó, hơn nữa còn là người làm giỏi nhất, khiến ai nấy đều ghen tị.
Tắm thì tắm thôi.
Tiết Bạch thu lại bản thảo, thản nhiên nói:
"Có thể bày ra chuyện này, chứng tỏ hắn cũng đã sốt ruột rồi."
~~
Dương Chiêu đang ở trong phủ, thúc giục các thư sinh mà hắn thuê đến viết cố sự.
"Hầu tử cố sự của Tiết Bạch đã viết xong, Thánh nhân giờ đang thiếu cố sự để đọc, các ngươi còn không dốc sức? Mỗi ngày viết thêm một chút, nhanh chóng hoàn thành tân cố sự. Hơn nữa, đừng có viết mấy thứ ngắn ngủn, phải dài, phải rộng! Các ngươi không thấy Tây Du Ký trải đến 40 vạn chữ đó sao?
Thánh nhân đọc càng lâu, sẽ càng nhớ đến chúng ta.Dương lang trung, tiểu nhân có một ý tưởng, viết một cố sự về Hán Vũ Đế, ca ngợi ân đức của Thánh nhân…Không được viết về Hán Vũ Đế!
"Dương Chiêu lập tức ngắt lời, hắn không rõ vì sao lão giả tóc lưa thưa trước mặt lại nghĩ đến Hán Vũ Đế, nhưng dám chắc những người như bọn họ sẽ không xử lý tốt chủ đề này."Chúng ta chỉ viết mấy chuyện tình tình ái ái là được.
"Sở dĩ hắn để người viết《 Lục Y Sứ Giả Tục Truyện 》 là vì Tể tướng Trương Thuyết từng viết《 Lục Y Sứ Giả Truyện 》được Thánh nhân khen ngợi. Vậy nên về phương diện này, hắn rất rành, nói rồi lấy ra một quyển sách có tranh màu."Lại đây, mở mắt ra mà xem."
Mọi người liền bu lại, thấy cuốn sách còn rất mới, được in trên giấy phong lưu chuyên dùng cho văn chương trữ tình, có cả hình ảnh minh họa.
Loại giấy trúc này mới ra đời không lâu, nhưng Trường An đã xuất hiện vài loại sách mới, do những người nhạy bén với lợi nhuận phát hành, và loại sách này chính là một trong số đó.
"《 Du Tiên Quật Tân Khan Đồ Văn 》 ta muốn các ngươi dựa theo đây mà viết cho ta."
Đây là một truyền kỳ cố sự trong năm Khai Nguyên, chủ yếu kể về chuyện phong lưu của Trương Trạc, văn phong sinh động, từ ngữ hoa lệ nhưng đơn giản dễ hiểu.
"Cố sự này… Dương lang trung, cố sự này e là hơi t·ục t·ĩu, hữu tổn văn nhã, liệu Thánh nhân có thích không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!