Ngắm nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của ta, thu lại nụ cười, giọng điệu bình thản:
"Vì sao ta phải giúp ngươi?"
Ta cúi đầu lạy lần nữa:
"Công tử dù là quý nhân, nhưng không phải thái tử, chẳng lẽ không cảm thấy bất cam sao?"
"Nếu công tử đưa ta đến bên Tề công, hoặc thái tử Giới, khi ta được sủng ái rồi, nhất định sẽ vì ngài xoay chuyển mọi việc…"
Thế nhưng, Phù Ung công tử nghe vậy, lại lạnh lùng quát: "Ai nói ta muốn tranh giành ngôi vị Thái tử?"
Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên không vui.
Thấy tình thế không ổn, ta vội vàng nói thêm: "Nô tỳ từng nghe thực khách trong phủ nói, thỏ khôn phải có ba hang, nếu không e rằng khó mà yên giấc, tiểu nữ tử xin được đào thêm cho ngài hai cái hang nữa. Cho dù công tử không tranh giành ngôi vị, sau này, ta cũng sẽ chuẩn bị sẵn cho ngài một cái hang!"
Rất lâu sau.
Vẫn là sự im lặng.
Người trước mắt khẽ mấp máy môi, hình như còn đang do dự, trong bóng tối đã có hai người khẽ bàn luận.
"Thỏ khôn đào ba hang, có chút thú vị đấy..."
"Chủ quân, nàng ta nói cũng có lý."
"Câm miệng."
Sau khi Phù Ung công tử lên tiếng, hai người kia lập tức im bặt.
Hắn ngồi xếp bằng trên giường, nhìn về phía hư không, đôi mắt sáng ngời, bỗng nhiên chậm rãi nói: "Mọi việc trên đời này, đều do lựa chọn mà ra, cũng đều bởi lựa chọn mà thành."
"Cái thú vị của cuộc đời, chính là ở chỗ này."
Giữa trời đất gió tuyết cuồn cuộn, đôi mắt tĩnh lặng ấy nhìn về phía ta: "Ngươi tên gì?"
Đây là thời đại phân biệt tôn ti.
Quý nhân hỏi tên, mà kẻ hèn mọn không có tên, thường sẽ được quý nhân ban tên, như một cách thể hiện sự coi trọng!
Nghe vậy, ta mừng rỡ dập đầu lia lịa: "Nô tỳ còn chưa có tên, cầu xin công tử ban tên cho!"
Phù Ung công tử nhìn ra nền đất phủ đầy tuyết trắng, chỉ thấy trên đó lộ ra một tầng cỏ dại úa vàng, thưa thớt và khô héo: "Cũng được, vậy ngươi hãy gọi là Mạn Cơ."
Tuy chỉ là cái tên của một loài cỏ dại, nhưng cũng đủ khiến ta mừng rỡ đến rơi nước mắt.
"Đừng vội đắc ý." Đối phương một tay vuốt ve lò sưởi, vẻ mặt xa xăm: "Không có một trái tim sắt đá, làm sao có thể tồn tại được trong cung cấm? Khó lắm đấy!"
Nói xong, hắn khẽ thở dài một tiếng.
Không biết hắn định đưa ta cho ai, ta đang thấp thỏm chờ đợi, Phù Ung công tử lại đột nhiên cười.
"Nhưng mà, Mạn Cơ quả thật am hiểu đạo này, có thể thử một lần."
Biết hắn đang cười nhạo tâm địa độc ác của ta, ta không hề để tâm, thậm chí còn lấy làm tự hào: "Nô tỳ thân phận thấp hèn, nếu cứ học theo quý nhân làm việc thiện, thì đã c.h.ế. t oan uổng tám trăm lần rồi."
Đối phương nghe vậy, chỉ mỉm cười không nói.
Thấy hắn thần sắc thoải mái, ta mạnh dạn bò đến gần, đưa tay nắm lấy vạt áo hắn: "Nô tỳ biết rất nhiều thứ! Nếu công tử không yên tâm, có thể tự mình thử xem!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!