Ta lắc đầu, đặt tay lên đôi vai đang run rẩy của hắn.
"Ngươi ở trong quân doanh, rõ hơn ai hết chiến tranh có nghĩa là gì. Khi ấy, bất kể các ngươi tiến hay lùi, Giả Chung cũng tuyệt đối không buông tha cho ta. Tiểu Lục, ta không muốn chiến tranh nữa, không muốn thấy thêm người c.h.ế. t nữa."
Ta nhìn hắn, khẽ nói: "Ngươi không giống Thiệu Sơn."
Hắn ngẩn người ngẩng đầu lên.
Ta mỉm cười.
"Dù ngươi cứ gọi ta là chủ nhân, nhưng chúng ta lớn lên cùng nhau, ta đã sớm xem ngươi là người thân trong nhà rồi."
Ta hỏi hắn: "Ngươi còn nhớ A mẫu từng dạy gì không?"
Nam nữ nhà họ Kim ta, bất kể là mũi kim hay ngòi bút, lưỡi d.a. o hay mũi kiếm, tuyệt đối không được chĩa vào bách tính."
Mưa rơi nhè nhẹ, mây đen dần tan, ánh sáng xanh lam dịu dàng lộ ra.
Tiểu Lục cúi đầu buồn bã.
"Ừ. Ta sẽ không cùng Thiệu Sơn làm loạn nữa."
Bỗng hắn nhớ ra điều gì, vội nói:
"Kim đại nhân cũng không quên gia huấn đâu. Tổng đốc Giang Nam là người của Thiệu Sơn, bọn chúng cậy thế chiếm ruộng cướp đất. Kim đại nhân không chịu hùa theo, phẫn nộ từ quan, triệu tập dân làng kháng lại. Ta nói ngài ấy là thổ phỉ chỉ để chọc giận người thôi. Ngài ấy không làm chuyện đó đâu."
Ca ca…
"Ta biết."
Huynh ấy sẽ không làm thế.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt ảm đạm.
Vầng trăng nơi quê cũ, chắc cũng đang ướt đẫm trong mưa.
15
Sau đêm đó, Tiểu Lục trở về, đầu gối sát vách, bịch bịch bịch đập vào tường suốt một buổi sáng.
Cuối cùng vẫn quyết định đến thú thật với Thiệu Đạo Tịch.
Trời cao có mắt, đã để hắn tìm lại được người đã mất, hắn nhất định phải bảo vệ Từ Nhi cho thật tốt.
Người như Thiệu Sơn, không trừ không được.
Về phần Thiệu Đạo Tịch, nếu hắn muốn cô độc cả đời ngồi giữ cái ngôi "Vạn Thọ Vô Cương" đó, thì cứ để hắn giữ.
Chờ đến khi sóng gió qua rồi, Tiểu Lục sẽ xin được lĩnh chức thống lĩnh thủy quân Giang Nam, đưa Từ Nhi trở về Mai Châu.
Tiểu Lục hung hăng xoa trán đỏ bừng, , mượn cớ tâu chuyện quân tình biên trấn, âm thầm bước vào Sùng Chính điện.
Sùng Chính điện nằm sau chính điện, là nơi Thiệu Đạo Tịch thường ngày xử lý tấu chương.
Triều trước chính sự bê bối, nơi này cũng bị bỏ hoang lâu ngày.
Thiệu Đạo Tịch vốn không thích xa hoa, đã quen sống nơi quân ngũ đơn sơ, Công bộ dâng mấy bản tấu xin sửa lại điện, hắn đều bỏ mặc không phê.
Đến mùa mưa dầm kéo dài, trong điện chỗ vách tường bắt đầu ám ra mùi gỗ mốc ẩm ướt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!