Chương 8: (Vô Đề)

"Nhưng Thiệu Đạo Tịch lại cứ khăng khăng giữ mạng hắn lại. Ta không hiểu nổi, rõ ràng hắn ra vẻ si tình như thế, lẽ ra phải đem Lưu Giản ra ngũ mã phanh thây mới đúng, diễn trò ấy cho ai xem chứ?"

"Ta hận c.h.ế. t cái vẻ đạo đức giả của hắn, hận c.h.ế. t cái cách hắn nghĩ đông nghĩ tây mà chẳng nghĩ đến người!"

Mắt Tiểu Lục đỏ ngầu đầy tơ máu, xoay sang nhìn ta.

"Chính lúc đó, Thiệu Sơn tìm đến ta, muốn ta đứng về phe hắn, giúp hắn nắm giữ cấm quân trong tay. Ta không rõ vì sao hắn lại muốn tạo phản, nhưng chỉ cần là chuyện có thể khiến Thiệu Đạo Tịch đau đớn, ta đều nguyện làm!"

Ta khép mắt, lặng lẽ suy nghĩ:

"Hắn muốn khiến thiên hạ đại loạn, dẫn hổ rời hang, rồi ngồi chờ thu lợi. Nhưng tại sao nhất định phải g.i.ế. c Lưu Giản?"

Hồng Trần Vô Định

Một kẻ đã bị phế, thì có thể gây trở ngại gì cho hắn?

Tiểu Lục nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp: 

"Có lẽ có liên quan đến Quỷ Ảnh Vệ của tiền triều."

"Quỷ Ảnh Vệ?" — Ta nhìn sang hắn.

Tiểu Lục nói: "Tiền triều các đời hoàng đế đều có ám vệ riêng, gọi là Quỷ Ảnh Vệ. Võ công cao cường, hành tung quỷ dị, còn giữ chìa khóa kho báu trong hoàng lăng."

"Nghe nói đến đời cha của Lưu Giản thì mất tung tích. Thiệu Sơn nếu muốn giữ vững quyền lực, chỉ dựa vào binh lực ở kinh thành thì không đủ."

"Nếu hắn chiếm được Ưng phù điều động Quỷ Ảnh Vệ, thì hắn có thể vừa hiệu triệu dư đảng họ Lưu khắp thiên hạ, vừa có thể cướp lấy hoàng lăng, gom vàng bạc, tạo cho mình một đường lui."

Nói rồi Tiểu Lục cười nhạt, khinh khỉnh: 

"Nhưng mà, nếu Quỷ Ảnh Vệ thực sự lợi hại đến thế, Lưu Giản cũng đã chẳng sống thảm như vậy. Có lẽ trong hoàng lăng thật sự chỉ có tiền bạc. Thiệu Sơn nuôi binh không đủ, nghèo đến phát điên nên mới nổi lòng tham."

Ưng phù.

Ta theo phản xạ đưa tay sờ thắt lưng, ngón tay co lại, siết chặt, rồi từ từ buông xuống.

Chân mày dần siết chặt.

"Ngừng tay đi, Tiểu Lục."

Thanh niên kia lập tức dựng gai, như một con nhím xù lông, sát ý bừng bừng:

"Dựa vào cái gì? Ta đã nói rồi, muốn lấy mạng lão hoàng đế kia. Lưu Giản coi như đã chết, thì hắn dựa vào cái gì mà vẫn sống được?"

Ta lắc đầu.

"Không phải vì hắn."

Rồi chuyển lời, hỏi ngược lại Tiểu Lục: 

"Ngươi thấy giang sơn hắn trị bây giờ, so với trước kia thế nào?"

Tiểu Lục bĩu môi. 

"Bình thường thôi."

Ta chống tay lên má, nghiêm túc nói: 

"Ta thấy cũng không tệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!