Chương 5: (Vô Đề)

Thấy ta lắc đầu, hắn cũng không ép, chỉ tự mình tiếp lời:

"Ta thấy bệ hạ cũng khó xử. Tiên hoàng hậu là người hiền lành, thương dân như con."

"Năm xưa Giả Chung dùng dân chúng Lũng Tây và Giang Nam làm con tin ép bệ hạ đưa nàng vào cung, nàng tuy đau lòng nhưng vẫn tình nguyện hy sinh, đến c.h.ế. t cũng không oán than nửa lời."

"Nếu nàng mà biết ca ca mình bỏ quan theo giặc, chống lại triều đình, sau này nếu hai bên đánh nhau, người chịu khổ vẫn là bách tính, nàng nhất định tức c.h.ế. t mà sống lại mất."

Chiều xuân muộn, nắng nhạt phủ sân, hoa cung rơi lả tả.

Tiểu Lục bước gần thêm hai bước, giẫm lên cánh hoa, nghiền nát thành bùn, giọng trầm xuống:

"Nếu nàng ấy có thể sống lại thì hay quá, còn có thể khuyên can được huynh trưởng, nhà họ Kim cả đời thanh danh, bị hủy đi thật đáng tiếc."

Ta nuốt xuống nghẹn nơi cổ họng, không thể trả lời.

9

Tiểu Lục nghi ngờ ta.

Tuy không biết hắn bắt đầu sinh nghi từ đâu, nhưng loại nghi ngờ này khiến ta nóng lòng muốn rời khỏi kinh thành, quay về Mai Châu tìm ca ca.

Ca ca nhất định có nỗi khổ riêng.

Huynh ấy làm quan bao năm, tâm luôn hướng về dân, tuyệt đối không phải người làm loạn hại đời.

May mắn là Thiệu Sơn hiểu lòng người, thấy ta trong cung buồn bực không vui, cứ nghĩ là do bị gò bó bởi lễ nghi và thiên uy, nên đã xin chỉ, dời hôn kỳ sớm hơn.

Cuối tháng này, bái đường xong là có thể rời kinh.

"Ta cũng không thích kinh thành."

Bên bờ hồ, Thiệu Sơn bẻ một cành liễu xoay trong tay.

"Mưu tính lẫn nhau, rón rén dè dặt, thật mệt mỏi."

Hắn khẽ cười, rõ là đôi tay võ tướng, vậy mà vô cùng khéo léo, vài động tác đã đan xong một vòng hoa tinh xảo, đội lên đầu ta, nói:

"Ta chỉ cần một nơi an ổn, một người tri kỷ cùng sống nửa đời, vậy là đủ."

Ta khẽ đỡ lấy vòng hoa, ngẩng đầu lên: 

"Huynh tốt như thế, điều huynh mong rồi sẽ có được."

Dù người bên cạnh đến cuối cùng không phải là ta.

Thiệu Sơn mỉm cười gật đầu.

Gần đến ngày thành thân, ta muốn để lại cho Lưu Giản một bức thư.

Ra khỏi cung rồi, hành sự sẽ thuận tiện hơn, nếu hắn cần ta giúp gì, cũng dễ bề lo liệu.

Ta giấu mảnh giấy vào khe đá bên giếng nước sau điện.

Đây là chỗ bí mật ta và hắn từng dùng trong cung năm xưa, khi ấy khắp nơi đều có tai mắt của Giả Chung, chỉ nơi này vì từng có nhiều cung nhân nhảy giếng c.h.ế. t nên không mấy ai dám bén mảng.

Nhưng Lưu Giản vẫn không hồi âm.

Chẳng mấy chốc, ngày thành thân cũng đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!