Chương 4: (Vô Đề)

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, đen đến mức phát sáng, tựa như đôi mắt của con mèo hoang bị bỏ rơi trong thâm cung.

"Ta muốn bảo vệ nàng, đổi thân phận cho nàng, để nàng yên ổn sống cuộc đời tự do, từ nay về sau không còn bị số mệnh đẩy đưa nữa. Vậy… ta sai ở đâu?"

Trên cửa sổ, sương lạnh đọng thành những vệt mờ mịt, mảnh mai thê lương.

Ta mệt mỏi nhắm mắt lại, hai hàng lệ nóng chảy ướt lòng bàn tay hắn đang run rẩy.

"Ta biết… ta biết…"

Tiếng nức nở thốt ra nghẹn ngào.

"Xin lỗi, ta chỉ là… sợ quá thôi…"

Phu quân năm xưa đã không còn là người ta có thể nương tựa.

Mà bản thân, tỉnh dậy đã là một cái "xác chết", từ đó chỉ biết trốn đông trốn tây, sống nhờ vào lừa dối, nhọc nhằn lắm mới quay về được quê nhà, lại không chắc người thân có còn nhận ra ta.

Sau lưng không đường lui, phía trước lại mù mịt.

Ta thật sự, rất sợ.

Lưu Giản hít sâu một hơi, siết chặt ta vào lòng.

"Đừng sợ, đừng sợ… Hai năm trước ta đã hứa với nàng rồi, nàng còn nhớ không?" 

"Rất nhanh thôi, ta sẽ đến bên nàng. Chúng ta cùng rời khỏi hoàng cung, bắt đầu một cuộc đời mới. Đến lúc đó, nàng không còn là thê tử của ai cả, mà ta cũng chẳng còn là hoàng đế họ Lưu nữa."

"Ta chưa từng bước ra khỏi hoàng cung, nàng dẫn ta đi, đi đâu cũng được, Giang Nam, Mai Châu…"

Ta tựa vào xương quai xanh của hắn, cảm nhận được thân thể hắn gầy đến lộ xương, bao nhiêu năm vẫn không có lấy một chút da thịt.

Trong khi ta nằm dưỡng thương nơi núi rừng, nửa mê nửa tỉnh suốt hai năm, còn hắn thì sao?

Trong tay Thiệu Đạo Tịch, hẳn là sống không bằng chết.

Hắn cũng vì ta mà nhẫn nhịn, giấu kín tung tích ta, không để lộ nửa lời.

Vậy mà ta lại chẳng phân rõ phải trái, chỉ biết oán trách nỗi sợ hãi trong lòng mình.

Cảm giác tội lỗi tràn ngập khắp thân thể, khiến ta muốn co rút lại thành một khối, trốn đi.

Ta là người đã tìm được đường sống sót thoát thân, nhưng còn Lưu Giản thì sao?

Ta biết hắn có bản lĩnh, năm đó dù Giả Chung hống hách ngang ngược đến đâu, hắn vẫn có thể âm thầm nuôi dưỡng lực lượng ám vệ cho riêng mình.

Giờ nếu muốn rời khỏi đây, hẳn là cũng có cách.

Nhưng trong lòng ta vẫn luôn bất an.

Bốn phía tường cung sâu hun hút, hai bóng người không dám lộ ánh mặt trời. 

Liệu thật sự có thể cùng nhau thoát ra, bắt đầu lại từ đầu hay không?

8

Những ngày chuẩn bị hôn lễ trong cung, Thái hậu luôn giữ ta bên cạnh.

Bà tụng kinh Phật, liền sai ta chép kinh theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!