Dù sao không có huyết thống, lại chẳng tài giỏi hơn huynh đệ khác, nhiều lúc giữa hắn và Thiệu Đạo Tịch chỉ có thể lấy thân phận quân thần mà đối đãi.
Tiễn ta đến cửa điện, gương mặt hắn vì men rượu và cảm xúc mà ửng đỏ, đôi mắt trong bóng đêm sáng rực như minh châu.
Chân thành, không chút giả dối.
"Nàng nói có một ca ca thất lạc nơi Giang Nam, đợi chúng ta đến đó tìm được huynh ấy, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt, để huynh ấy yên tâm giao nàng cho ta."
Hắn nói, như vậy, hắn mới thật sự có người thân.
Ta chợt nghĩ đến ca ca của ta, người đã bỏ quan theo giặc, giương cờ mưu phản, ngày ngày chỉ mong lấy đầu cả nhà họ Thiệu, rồi cướp lại "thi thể" của ta về an táng.
Ta xấu hổ sờ sống mũi, chẳng biết phải đáp lại thế nào.
May mà Thiệu Sơn uống hơi nhiều, cũng không ép ta thề non hẹn biển gì, chỉ phất tay rồi xoay người rời đi.
Hắn bước đi loạng choạng, vừa rẽ người liền bị cành tử kinh rậm rạp trong sân quất trúng, ta ngỡ ngàng nhìn sang, hắn ngốc nghếch cười với ta, trên mặt bị trầy một vệt đỏ.
Hắn vừa lùi vừa cười, cứ thế nhìn ta.
"Không… không sao, không đau đâu. Ngủ đi nhé, mai ta đến Lễ bộ chọn hôn phục cho nàng. Nàng thích hoa, ta sẽ bảo người thêu đầy cả mùa xuân lên áo cho nàng!"
Y phục thành thân trong cung vốn có quy chế nghiêm ngặt, chẳng thể tùy tiện thêu bừa.
Ta khẽ cười, tiễn hắn bằng ánh mắt, cũng không đính chính lời ngà ngà say của hắn.
Dù sao đến cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng lớn, hà tất bận tâm chút niềm vui thoáng qua.
Ta xoay người, bảo cung nữ lui xuống, mệt mỏi đẩy cửa phòng, tháo trâm, quăng chuỗi mã não, cởi áo ngoài.
Tất cả những thứ quý giá, lộng lẫy kia đều khiến ta thấy nặng nề khó thở.
Ngón tay sờ đến dải lưng váy, ta nhấc chân bước vào phòng tắm, chợt khựng lại, cứng đờ nhìn bóng nến lay động trên tường.
Trên bức tường trắng có một cái bóng người gầy gò ở phía trước, đằng sau còn có một bóng khác.
Lặng lẽ, không rõ đã đứng đó bao lâu.
Ta quay đầu thật nhanh.
Một nam nhân tiều tụy đang tựa bên cửa sổ khắc hoa, ánh trăng rọi xuống nửa khuôn mặt hắn, loang lổ, quỷ dị mà diễm lệ.
Giọng nói khàn khàn, như bị hủy hoại bởi oán độc.
Từng vang lên vô số lần trong cơn hoảng loạn của ta, nay lại vô cùng chậm rãi, như một con rắn trườn khỏi màn đêm.
"Kim tỷ tỷ, khuôn mặt ta đổi cho nàng, dùng có tốt không?"
7
Lưu Giản từ trong bóng tối bước ra.
Toàn thân vận hắc y, tóc đen, mắt sâu, chỉ có làn da tái nhợt và sắc đỏ giữa môi là điểm duy nhất mang màu sắc.
Hắn thân mật áp sát lại gần, vuốt ve gương mặt ta.
"Quốc sư dựa theo dung mạo ta vẽ ra mà chỉnh lại, làm cho nàng một gương mặt y hệt trước kia, nàng thích không?"
Ta vung tay gạt tay hắn ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!