Chương 12: (Vô Đề)

Thiệu Sơn hít sâu một hơi, giơ tay lau mặt, điềm đạm nói:

Hồng Trần Vô Định

"Thái hậu bây giờ nói những lời này còn có ích gì? Hôm nay, cái Phượng ấn này, bất kể người đưa hay không đưa, ta cũng nhất định phải lấy."

Hắn nghiêng người.

Những ám vệ như bóng quỷ sau lưng liền đồng loạt tuốt đao, bước lên một bước.

19

Mưa loạn như chuỗi ngọc rơi xuống mặt hồ tạo thành từng vòng gợn sóng, b.ắ. n tung ánh sáng lạnh ngắt trên lưỡi đao.

Thiệu Sơn buông tay đứng bên, chờ Thái hậu cúi đầu, chờ ta kinh hoảng sợ hãi.

Nhưng hắn chờ rất lâu, giữa tình thế nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc ấy lại dần nhận ra có điều không ổn, hắn bỗng nhiên quay đầu.

Tứ phía đao lạnh rừng rực, tất cả đều nhắm về phía hắn.

"Các ngươi điên rồi sao?"

Thiệu Sơn không thể tin nổi, gằn giọng giận dữ.

"Nhìn kỹ xem ta là ai!"

Quỷ Ảnh Vệ im lặng không một tiếng động, nắm chặt đao nhưng không hành động.

Bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của chủ tử.

Thiệu Sơn cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, cổ cứng đờ, chậm rãi quay sang nhìn ta.

Trong đình, một chiếc Ưng phù lặng lẽ lơ lửng trước mặt hắn, ta cầm lấy nó, nhìn về phía người kia đang thảm hại giữa cơn mưa.

Hắn bật cười khe khẽ, nhưng đôi mắt lại như đang rơi lệ.

"Ngươi thà giao nó cho nàng, cũng không chịu cho ta một lần..."

Sấm rền nổ vang, trời cao tựa hồ đã quyết định đổ một trận mưa lớn còn dữ dội hơn ngày hành quyết Lưu Giản.

Hoàng thành mở rộng, cờ hiệu ngự giá thân chinh từ Mãng Sơn quay về, trong số Ngự Lâm quân và tứ vệ Kinh thành, những kẻ mưu phản đều bị đánh trở tay không kịp.

Tiểu Lục là người đầu tiên dẫn binh xông vào nội thành, chế trụ Thiệu Sơn đang liều c.h.ế. t phản kháng.

Trong vườn sau, sau cơn kinh hoảng, hoa cỏ bị mưa gió dập tơi tả.

Ta vẫn không nói một lời, chỉ cúi người nhặt từng chậu mẫu đơn xanh dựng lại ngay ngắn.

Ánh mắt Thái hậu chăm chú dừng nơi ta, ánh nhìn run rẩy, dường như đã thật sự khẳng định điều gì đó.

"A Oanh, con cũng thích mẫu đơn xanh sao?" 

Bà khẽ hỏi, đầy mong mỏi.

Ta cúi đầu trầm mặc chốc lát, rồi đáp:

"Loài hoa xinh đẹp thế này, như non sông thái bình khó gìn giữ, ai lại không quý trọng?"

Thái hậu ngẩn ngơ nhìn ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!