Chương 11: (Vô Đề)

Nói rồi, hắn lấy từ trong áo ra một chiếc giáp mềm dệt tơ vàng:

"Cái này, mỗi ngày đều phải mặc."

Lại đưa ra một con d.a. o găm nhỏ tinh xảo:

"Còn cái này có tẩm độc, bình thường đừng mang ra nghịch."

Ta đâu còn là con nít.

Nhưng vẫn từng món từng món nhận lấy, cất giữ cẩn thận, ánh mắt nặng trĩu nhìn hắn.

"Ngươi cũng phải cẩn thận."

Tiểu Lục mím môi thật chặt.

Gió đêm lùa qua, cuốn lá úa trên mái nhà rơi xuống, xoay một vòng, đáp giữa chúng ta.

"Chủ nhân, ta thật muốn bây giờ đưa người rời khỏi đây, mặc kệ hết mọi thứ."

Ta đưa tay phủi rêu bám trên tay áo hắn vì trèo tường mà dính vào, dịu giọng nói:

"Ở vị trí nào, phải làm tròn việc ấy. Ngươi cứ làm phần của mình, đừng lo cho ta."

...

Sau khi Thiệu Đạo Tịch thân chinh xuất chinh, hoàng cung bỗng trở nên tĩnh lặng.

Thái hậu không biết sắp xảy ra chuyện gì, mỗi ngày chỉ tụng kinh chép Phật.

Nếu vườn có mẫu đơn hay thược dược nở đẹp, liền gọi ta đi ngắm cùng.

Hôm ấy, đúng lúc vài chậu mẫu đơn xanh nở rộ, từng cánh đầy đặn như nhung, ướt át lộng lẫy.

Thái hậu thấy vui, dù đang mưa vẫn sai người mang hoa vào đình để nhìn kỹ.

"Nương nương hôm nay thật có hứng thú."

Lâu ngày không gặp, Thiệu Sơn bỗng nhiên xuất hiện.

Phía sau có thái giám che ô, hai bên còn có mấy thị vệ áo đen lạ mặt theo sát.

Thái hậu chẳng ngẩng đầu, nghe giọng đã biết:

"Ngươi tới rồi à? Việc triều chính bận rộn vậy, sao lại rảnh đến đây?"

Bởi thế bà không phát hiện ra Thiệu Sơn không hề hành lễ.

Cho đến khi nghe câu tiếp theo, bà sững người, không dám tin ngẩng đầu lên.

"Ngươi nói gì cơ?"

Mắt phượng dài hẹp của Thiệu Sơn nheo lại, ánh lạnh thâm trầm:

"Thần nói, Sở vương theo quân ngự giá, có ý định tạo phản. Xin Thái hậu giao ra Phượng ấn, để thần tiếp quản Ngự Lâm quân, phong tỏa cửu môn kinh thành, hiệu triệu bốn vương gia biên cương, diệt trừ gian thần!"

Ầm ầm ầm...

Mưa to như trút kéo theo gió mạnh, quất vào ô lộp bộp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!