Chương 1: (Vô Đề)

1

Thiệu Sơn khựng lại, tựa hồ không ngờ ta dám lớn gan hỏi một câu như thế.

Rồi hắn bật cười, tỏ ý cảm thông: 

Hồng Trần Vô Định

"Muội dưỡng thương lâu ngày nơi sơn dã, không biết chuyện ngoài núi cũng là lẽ thường."

Hắn nói mấy năm nay giang sơn đã đổi chủ, nghĩa phụ hắn chính là Nhị gia nhà họ Thiệu ở Lũng Tây năm xưa.

Nay đã là tân hoàng đế.

Thiệu Sơn cúi đầu sát lại gần, thấp giọng bên tai ta:

"Người tên gọi Đạo Tịch." – Thiệu Đạo Tịch.

Xe ngựa tiến vào hành lang cung môn, màu liễu xám mờ.

Sắc mặt ta tái nhợt, siết chặt chùm tua chỉ mạ vàng nơi cửa sổ xe.

Thiệu Sơn tưởng ta bị danh tiếng của nghĩa phụ hắn dọa sợ, liền an ủi mà nắm lấy tay ta đang lạnh buốt, bật cười khẽ:

"Sao lại sợ thành ra thế này, là ta không đúng, không nên kể cho muội nghe mấy chuyện ấy. Yên tâm đi, nghĩa phụ ta có rất nhiều nghĩa tử, ta là đứa ông ấy ít để tâm đến nhất. Lần này vào cung nhiều nhất cũng chỉ diện kiến Thái hậu một lần."

Nghe vậy, ta mới miễn cưỡng cười, thầm trách bản thân không giữ được bình tĩnh, vừa nghe đến tên người kia liền hoảng loạn.

Ta tựa vào vách xe, vỗ nhẹ lên mặt mình. Đồ vô dụng.

Năm đó Kim Từ Nhi ở lãnh cung sớm đã c.h.ế. t rồi, e rằng da thịt cũng mục nát cả.

Giờ ta là A Oanh, con gái nhà nghèo bị vứt bỏ ở bãi tha ma, dung mạo chẳng còn điểm nào giống như xưa.

Mẫu thân có đến cũng chẳng nhận ra. 

Việc cấp bách là vào cung cho xong lễ nghi. Sớm ngày đổi thân phận, quay về Giang Nam tìm đại ca ta – người nghe nói giờ đã thành thủ lĩnh bọn thủy phỉ – để tìm đường thoát thân

Tới lúc đó thì nghĩa phụ của Thiệu Sơn là ai, xa cách triều đình, chẳng ai tìm được ta nữa.

Chỉ là…

Ta lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, thấy Thiệu Sơn đang vụng về bóc lựu, dỗ ta an lòng, trong lòng có chút chột dạ.

Thiệu Đạo Tịch rốt cuộc cũng nợ ta một phần, vậy ta gạt gẫm nghĩa tử của hắn một chút, chắc cũng không đến nỗi quá tệ.

2

Thái hậu quả nhiên không nhận ra ta.

Bà vẫn mang dáng vẻ ôn hòa đa sầu năm xưa, tay lần chuỗi hạt, ống tay áo phảng phất mùi trầm nhè nhẹ.

"Người một nhà thì không cần đa lễ, đứng dậy đi, để ta nhìn một chút."

Ta chậm rãi đứng lên, bị bà kéo lại, cúi người nhìn kỹ.

Dẫu sao cũng là người quen cũ.

Lưng ta khẽ đổ mồ hôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!