Edit: Mina
Mẹ Kỷ gõ cửa: "Ăn cơm thôi, ăn cơm xong rồi xem tiếp sau.
"
"Dạ, vâng, mẹ.
"Hạ Mộc lăn long lóc từ trên giường bò dậy, có chút ngượng ngùng. Sau khi mẹ Kỷ đi xuống, Hạ Mộc ảo não đấm Kỷ Tiện Bắc:"Tại anh đấy, bảo em xem album làm gì, lần đầu tới mà đến giờ ăn cơm lại để bố mẹ chờ, như thế không hay đâu.
"
Kỷ Tiện Bắc đứng dậy, "Em lo cái gì, em thế này mẹ anh rất thích, nếu em giả bộ, nói không chừng mẹ lại phản cảm ấy.
" Cầm tay cô xuống lầu, "Lát ăn nhiều một chút, ăn cả phần của anh với bố anh luôn nhé.
"
Hạ Mộc: "… Có ý gì?"
Kỷ Tiện Bắc: "Ý là, đồ ăn mẹ anh nấu ăn không nổi.
"
"……
"Bàn ăn nhỏ hình chữ nhật, ghế xếp ở hai bên. Mẹ Kỷ ngồi bên trái Kỷ Thượng Thanh, Hạ Mộc chọn ngồi đối diện với mẹ Kỷ, vừa ngồi xuống đã bị Kỷ Tiện Bắc kéo lại,"Em ngồi bên trái anh.
" Ấn cô ngồi xuống chiếc ghế bên trái.
Cô ngồi đối mặt với Kỷ Thượng Thanh, Kỷ Tiện Bắc ngồi đối mặt với mẹ Kỷ.
Về sau Hạ Mộc mới biết, ở Kỷ gia lúc dùng bữa vợ luôn ngồi bên tay trái chồng, như vậy chồng mới tiện gắp thức ăn cho vợ, nếu ngồi bên phải thì sẽ bị trái tay, không tiện.
Hạ Mộc vô cùng thích chi tiết nhỏ này.
Bữa cơm rất thoải mái, Hạ Mộc phát hiện mẹ Kỷ và Kỷ Thượng Thanh rất quan tâm cô, thỉnh thoảng bắt chuyện với cô, không hỏi công việc cũng không hỏi chuyện gia đình, chỉ hỏi han cuộc sống sinh hoạt ở trường học bên New York của cô.
Dùng bữa xong, bầu không khí gia đình hài hòa tự nhiên, cô cũng không còn lo lắng như lúc mới tới nữa.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một lát, cô và Kỷ Tiện Bắc đi đến nhà ông ngoại.
Trên đường, Hạ Mộc lại bất giác căng thẳng.
"Em đã gặp bố mẹ anh rồi, còn sợ gì nữa?"
"Không phải sợ, chỉ là không kiềm chế được hồi hộp thôi.
"
Kỷ Tiện Bắc cầm tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay:
"Thật ra ông ngoại anh rất tốt, nếu ông quở trách em, em cứ nhận sai, nói: Ông ngoại, ông dạy bảo rất đúng, cháu bảo đảm về sau sẽ sửa. Thế thì ông chẳng còn lời nào để nói."
Hạ Mộc: "… Dùng được thật sao? Ông không giận à?"
"Sẽ không, ông lớn tuổi rồi, không nóng tính như trước nữa.
"Ông ngoại nhìn có vẻ nghiêm khắc, không giận mà uy, thần sắc khá tốt, sức khỏe kiện khang. Đây là ấn tượng đầu tiên của Hạ Mộc về ông ngoại. Sau khi chào hỏi, Hạ Mộc ngồi co quắp trên ghế sofa, hai tay nắm chặt, có cảm giác yên lặng chờ xét xử. Ông ngoại bảo người rửa trái cây cho Hạ Mộc, hàn huyên chút chuyện, cũng không giống trong tưởng tượng của Hạ Mộc, không hề lên tiếng chất vấn hay trách móc cô về các bài báo và chuyện đăng ký kết hôn. Ông ngoại uống ngụm trà, hỏi Hạ Mộc:"Tiện Bắc nói cháu viết thư pháp không tệ, học của lão Ôn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!