Di động vang lên, Nhậm Ngạn Đông nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, quét nhìn màn hình, là cháu trai Nhậm Sơ.
"Chú Ba, chú đang ở đâu thế?"
Giọng Nhậm Sơ dồn dập.
"Ở Bắc Kinh.
"Nhậm Ngạn Đông nửa nói giỡn, anh lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa sổ, Hạ Mộc tươi cười xinh đẹp, với Kỷ Tiện Bắc. Anh quay mặt đi."… … Chú Ba, cháu không nói đùa với chú, bố mẹ cháu biết cháu muốn đi làm bên chú, đã tức giận cúp điện thoại của cháu, nếu bố mẹ cháu tìm chú, chú cứ nói là không phải cháu xin chú cho đi làm, là cháu bị ép không còn cách nào khác, chú Ba, chú là đàn ông nhất!
Cháu tin chú sẽ không làm cháu thất vọng!"
Nhậm Ngạn Đông cười: "Chẳng may phải làm cháu thất vọng thì sao?"
Nhậm Sơ: "… Chú Ba, nhà cô ấy nghèo, ở Bắc Kinh không có bối cảnh cũng không có người chống lưng, muốn tiếp tục làm trong giới Tài chính và Kinh tế thật không dễ dàng, cô ấy lại xinh đẹp…
"Chắc chắn sẽ có đàn ông có ý đồ xấu với cô. Có vài câu Nhậm Sơ không biết nên diễn đạt như nào cho hợp lý. Cậu ta thở dài:"Cháu chỉ muốn giúp đỡ cô ấy, không để cô ấy bị bắt nạt, chú Ba, cháu thật sự không thể đi du học, nếu cháu học tiếp 3 năm 5 năm, cô ấy bị bắt nạt cháu không thể giúp được, dù sao thì, chú sẽ thuyết phục được bố mẹ cháu, giờ không nói nữa, chờ tin tốt từ chú đó.
"Nhậm Sơ không cho Nhậm Ngạn Đông cơ hội phản bác trực tiếp cúp điện thoại. Nhậm Ngạn Đông:"… …
"Thật đúng là kẻ si tình mà. Đến khi anh lại ngẩng đầu, ô tô đã sớm rời khỏi con đường trường học kia. Rụp một tiếng, Hạ Mộc nuốt xuống nước trong miệng, ánh mắt đánh giá Kỷ Tiện Bắc từ đầu đến chân, cô cố nhịn cười:"Anh bị cái gì kích thích à?
"Đến gần, Kỷ Tiện Bắc bất mãn liếc cô một cái. Hạ Mộc hỏi:"Sao lại muốn mặc đồ thể thao?
"Cô rất ít khi thấy anh mặc trang phục thể thao, bình thường toàn quần tây áo sơmi. Kỷ Tiện Bắc:"Áo sơmi chưa khô."
Hạ Mộc: "… …
"Nói như thể chỉ có mỗi một chiếc áo sơmi vậy. Cô cũng không có tâm tư quản anh mặc gì, tò mò,"Sao anh lại xuống xe? Em đi qua là được rồi."
Kỷ Tiện Bắc dắt tay cô: "Chúng ta đi bộ về."
Hạ Mộc không nhúc nhích, nhìn anh chăm chú: "Tối nay anh uống say?
"Kỷ Tiện Bắc không lên tiếng, ghé sát môi đến gần chóp mũi cô. Hạ Mộc không ngửi thấy mùi cồn, anh kéo cô đi về phía trước. Trên đường, sinh viên nối đuôi nhau không dứt, người nhận ra Hạ Mộc sẽ bất giác nhìn chằm chằm Kỷ Tiện Bắc, còn lưu luyến mỗi bước đi."Tối qua anh tới đón em còn sợ bị đồn đại không tốt, cố tình gọi taxi đến đây, hôm nay nghĩ thế nào lại muốn cùng em đi bộ về? Anh không sợ bị nhận ra sao?
"Hạ Mộc nghiêng mắt. Kỷ Tiện Bắc:"Hết ngày hôm nay em không cần trở lại trường học, người khác nghị luận thế nào cũng không sao."
Sau đó đối mặt với cô: "Không phải em hâm mộ những cô gái cùng tuổi em sao? Sau này không cần hâm mộ ai cả."
Hạ Mộc nhất thời không theo kịp mạch não của anh, đầu óc mơ hồ nhìn anh, Kỷ Tiện Bắc nhìn phía trước, hiển nhiên không có ý định giải thích.
Sau một hồi lâu, Hạ Mộc rốt cuộc nhớ ra, tối qua cô uống rượu hơi say, hình như có nói với anh cô hâm mộ những cô gái cùng tuổi.
Các cô ấy không có lo âu, ở độ tuổi mười mấy không cần vì sinh sống mà bận rộn vất vả, có thể thoải mái hưởng thụ tình yêu vườn trường, muốn dắt tay thì dắt tay, muốn hôn môi thì hôn môi.
Cô cho rằng Kỷ Tiện Bắc sẽ không hiểu cô nói gì, không nghĩ tới trong lòng anh đã hiểu.
Xem ra tối nay anh bàn chuyện làm ăn rất thuận lợi, tâm tình không tồi, bằng không anh sẽ không rảnh rỗi như vậy, cố ý mặc trang phục thể thao trẻ trung, mang đến cho cô cảm giác yêu đương.
"Nghĩ ra rồi?
"Kỷ Tiện Bắc hỏi cô. Hạ Mộc hoàn hồn, cười cười:"Tối hôm qua men cồn dâng lên, nói linh tinh, bây giờ em ngẫm lại còn nổi da gà toàn thân, anh không cần coi là thật."
Kỷ Tiện Bắc liếc cô một cái: "Em đây gọi là được tiện nghi còn khoe mẽ." Anh duỗi tay: "Cho anh uống chút nước.
"Hạ Mộc đưa nửa chai nước trong tay cho anh, tay trái Kỷ Tiện Bắc cầm thân chai, tay phải Hạ Mộc vặn nắp chai, sau khi Kỷ Tiện Bắc uống xong, Hạ Mộc lại đóng nắp chai lại. Hai người ăn ý không cần ngôn ngữ, mười ngón tay của bọn họ vẫn luôn nắm chặt chưa từng di dời. Sau đó hai người chưa từng nói chuyện, thong thả đi bộ trên lối đi bộ. Cách trường học đã rất xa, rẽ vào một con đường khác. Không có sinh viên, ven đường yên tĩnh hẳn."Cuối tuần anh sẽ sắp xếp công việc, đầu tháng sau chúng ta đi du lịch." Kỷ Tiện Bắc nhìn về phía cô: "Mấy ngày tới em suy nghĩ xem muốn đi chơi chỗ nào đi."
Hạ Mộc: "Em muốn đi trấn nhỏ Bonn (*)."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!