Chương 44: (Vô Đề)

Sau khi Kỷ Tiện Bắc tới, Nhậm Ngạn Đông giới thiệu hai người với nhau, cũng không chào hỏi nhiều mà đi thẳng vào vấn đề.

Lão Vạn nói sơ qua tình hình hiện tại của các trường học vùng cao rồi bắt đầu nói chi tiết suy nghĩ và kế hoạch phát triển sau này.

Kỷ Tiện Bắc nghiêm túc lắng nghe, Nhậm Ngạn Đông pha trà cho bọn họ.

Trà xanh mật sơn trà.

Lão Vạn nhấp một ngụm trà, khen không dứt lời, hỏi Nhậm Ngạn Đông; "Cất giấu ở đâu mà giờ mới mang ra đây?"

"Không phải là cất giấu, chỉ bỏ thêm một vài thứ vào trà xanh thôi."

"Bỏ thêm gì thế?"

"Mật sơn trà (1)."

Kỷ Tiện Bắc mỉm cười: "Anh uống nghiện rồi à?"

"Thường xuyên hút thuốc, uống một chút cũng không tệ.

"Từ sau lần Nhậm Ngạn Đông tới văn phòng Kỷ Tiện Bắc uống cảm thấy không tệ lắm, nên đã mua chút mật sơn trà về. Kỷ Tiện Bắc hỏi anh:"Anh mua ở đâu thế?"

Nhậm Ngạn Đông: "Không biết, tôi bảo thư ký đi mua."

Kỷ Tiện Bắc gật đầu, ngay sau đó nói: "Nhà anh trai dì giúp việc nhà tôi chuyên trồng cây sơn trà, còn mở nhà máy nữa, giá cả rất phải chăng, nếu anh cảm thấy không tệ thì có thể mua về một ít phát cho nhân viên coi như phúc lợi, mật sơn trà này trẻ con hay phụ nữ uống vào đều tốt cả."

Nhậm Ngạn Đông: "……

"Anh đã nói mà, chẳng có chuyện Kỷ Tiện Bắc bỗng dưng ân cần, thì ra là muốn đẩy mạnh tiêu thụ mật sơn trà. Kỷ Tiện Bắc nhìn Nhậm Ngạn Đông nghẹn họng, anh bật cười trong lòng, tiếp tục cùng lão Vạn nói đến chuyện học qua mạng internet của các trường vùng cao, anh nói:"Tôi đầu tư với điều kiện tương đối đặc biệt, không phải vì kiếm tiền."

Lão Vạn: "Nói thử xem."

Kỷ Tiện Bắc nói: "Đầu tiên phải cải thiện nguồn tài liệu giáo dục tiểu học lẫn trung học, không chỉ có môn học chính khóa, các lớp chuyên năng khiếu cũng phải đầu tư thêm, có thể những thứ đó trẻ em thành phố không cần, nhưng trẻ em nông thôn lại cần chúng."

Lão Vạn: "Lớp chuyên năng khiếu?"

Kỷ Tiện Bắc gật đầu: "Ví dụ như hội họa hay thư pháp đều có thể đạt được hiệu quả thông qua các video giảng bài của giáo viên nổi tiếng, cũng không hề kém hơn việc đi học trực tiếp, đối với một vài trẻ em địa phương, không có tiền cũng như không có điều kiện đi học các lớp giáo viên giỏi dạy, nguồn tài nguyên trên mạng vừa phong phú lại thuận tiện có thể làm hài lòng các em ở đây."

Lão Vạn nhắc nhở anh: "Internet ở vùng cao cũng là một vấn đề."

Kỷ Tiện Bắc: "Cái này chính là nguyên nhân lớn nhất tôi đầu tư, tôi sẽ bỏ tiền ra giải quyết vấn đề máy tính, các anh phụ trách liên hệ với phòng giáo dục của các huyện trong vùng, thống kê xem huyện của họ có bao nhiêu trường tiểu học khó khăn, mỗi trường học bố trí hai máy tính và hai thiết bị máy chiếu, hằng tháng các giáo viên đến phòng giáo dục của huyện lên mạng download lại nguồn tài liệu, tôi cũng sẽ chi tiền cho phí đi lại của các giáo viên.

"Nói xong, không chỉ lão Vạn, Nhậm Ngạn Đông cũng nhìn về phía anh. Kỷ Tiện Bắc cười:"Ánh mắt hai người là sao?"

Lão Vạn nói: "Ánh mắt sùng bài."

Kỷ Tiện Bắc cười cười, trở lại chuyện chính: "Ngày trước đều nói nhà nghèo sinh quý tử, nhưng với xã hội hiện nay, tỷ lệ nhà nghèo sinh quý tử ngày càng thấp, bởi vì nền giáo dục cách xa ngày càng lớn, lực lượng giáo viên dạy học ở quê không thể so với trên thành phố, kiến thức quyết định khoảng cách và tầm hiểu biết, đưa cho bọn họ vài chiếc áo bông mới không bằng làm giàu nguồn tài nguyên giáo dục cho họ, bởi vì một khi thua ngay ở vạch xuất phát, về sau anh rất khó có cơ hội vượt qua người khác.

"Sự chênh lệch này, anh nhìn thấy từ trên người Hạ Mộc. Vậy nên cô trả giá bằng nỗ lực và vất vả gấp rất nhiều lần so với những người trên thành phố thì mới từ từ thu nhỏ lại sự chênh lệch này. Nhậm Ngạn Đông như có suy tư nhìn tách trà, bỗng nhiên ngước mắt nói với lão Vạn:"Anh làm trong ngành giáo dục lâu năm, cũng quen biết với bộ giáo dục, anh mau chóng đi liên hệ đi, tăng số lượng máy tính với thiết bị máy chiếu quyên tặng lên, tính cả một phần của tôi nữa.

"Một buổi chiều rất nhanh trôi qua, Hạ Mộc và Tiêu Tiêu thắng lợi trở về. Ngồi lên xe, Tiêu Tiêu xoa xoa cẳng chân, mệt muốn chết,"Lần sau đi dạo phố phải đi giày đế bằng mới được."

Hạ Mộc tiếp lời cô ấy: "Lẽ ra hôm nay cô nên đi giày đế bằng, đi dạo đi giày cao gót, lúc thử quần áo cũng đi giày cao gót."

Tiêu Tiêu cười cười: "Không phải tại áp lực đứng cạnh cô sao.

"Cô ấy 1m65, không thấp. Nhưng đứng trước mặt Hạ Mộc lại cảm nhận rõ thấp hơn một đoạn. Cô ấy chuyển đề tài:"Quê cô ở đâu thế? Ăn được cay mà da mặt vẫn đẹp như vậy.

"Hạ Mộc nói một địa danh, Tiêu Tiêu lắc đầu, nói chưa nghe qua bao giờ. Mãi đến khi Hạ Mộc nói tới tỉnh thành nào đó, Tiêu Tiêu mới nói:"À, là nơi đó à, tôi từng đi qua, có lần đi theo đoàn người của bố tôi đến thăm trẻ em trường tiểu học Hy Vọng bên đó, có đoạn đường núi không thể lái xe, đi nửa ngày vẫn chưa tới nơi, lần sau bảo Kỷ Tiện Bắc về đó cùng cô nhé, cho anh ấy cảm nhận chút cuộc sống không dễ dàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!