Edit: Mina
Hạ Mộc trở lại gian phòng Tiêu Tiêu đặt, chỉ có hai người ăn mà lại cần một phòng rộng như vậy, xem ra người có tiền luôn yêu cầu thể hiện phô trương.
Tiêu Tiêu nói không biết cô thích ăn gì nên đã gọi hết tất cả các món đề cử của nhà hàng này.
Hạ Mộc: "Quá lãng phí, chỉ hai chúng ta, bốn món là đủ rồi."
Tiêu Tiêu không sao cả: "Không có gì, hôm nay tôi mời khách.
"Cô ấy bảo nhân viên phục vụ đi ra ngoài, nói có việc sẽ gọi phục vụ sau. Giữa Tiêu Tiêu và Hạ Mộc không có khoảng trống, ngồi rất gần, hệt như đôi chị em thân thiết. Nói tới Hội nghị Thượng đỉnh Tài chính tháng sau. Tiêu Tiêu hỏi Hạ Mộc:"Hôm đấy cô có đến thu thập tin tức không?"
Hạ Mộc gật đầu: "Có đến."
Tiêu Tiêu rót nước ngô cho Hạ Mộc: "Cô uống cái này đi, giải nhiệt.
"Tự mình rót một ly nước dưa hấu. Nhắc tới em gái họ:"Tiêu Ảnh ở công ty các cô ấy, cô có quen không?"
Hạ Mộc lắc đầu: "Không quen."
Giọng Tiêu Tiêu nhàn nhạt: "Lần này em họ nhà chú tôi làm MC trong buổi Hội nghị đó, cô nghe nói tới chưa?"
Hạ Mộc không giấu giếm: "Có nghe đồng nghiệp nói qua.
"Cô nhấp một ngụm nước ngô, ngọt. Khi còn nhỏ nhà nghèo, không có đồ ăn ngon, ăn cháo ngô thường xuyên, thực sự không thích nổi mùi vị này chút nào. Nhưng với những người thành phố, họ lại cảm thấy thơm ngon và giàu dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe. Tiêu Tiêu vẫn nói về Tiêu Ảnh:"Quan hệ giữa tôi và em ấy rất bình thường, tính cách không hợp, có lẽ ai cũng quá cố chấp nên càng không ưa nhau, bởi vì chuyện của Nhậm Ngạn Đông mà chúng tôi đã xảy ra nhiều lần tranh cãi không vui.
"Hạ Mộc nhìn cô ấy, chẳng lẽ hai chị em tranh nhau một người đàn ông? Tiêu Tiêu cười:"Nhìn tôi như vậy làm gì? Yên tâm, mắt tôi chưa mù, không có chuyện coi trọng Nhậm Ngạn Đông."
Hạ Mộc: "……"
Tiêu Tiêu nói: "Nhậm Ngạn Đông quá tuyệt tình, tình cảm nói chấm dứt liền chấm dứt, không mảy may nhớ tới tình cũ.
"Nếu nói Kỷ Tiện Bắc là lương bạc (1), vậy Nhậm Ngạn Đông chính là vô tâm. (1) : Từ ngữ dùng để hình dùng lòng người lạnh như băng, đạm bạc với mối quan hệ nhân tế. (Nguồn: Baidu) Hạ Mộc phụ họa:"Đàn ông lương thiện mềm lòng không thể chống đỡ nổi một gia nghiệp đồ sộ."
"Đúng vậy." Tiêu Tiêu không để tâm uống nước dưa hấu, nhìn cô: "Hình như cô rất hiểu biết Nhậm Ngạn Đông.
"Không trực tiếp đề cập đến tin tức kia. Cô ấy rất không hài lòng về chuyện đó, nhưng vẫn phải nhịn, ai bảo Hạ Mộc đang là bạn gái của Kỷ Tiện Bắc chứ, cô ấy còn phải hợp tác với Kỷ Tiện Bắc, không thể làm căng mối quan hệ. Hạ Mộc cười:"Tôi cũng hiểu biết cô.
"Đồ ăn mang lên, đề tài bị cắt ngang. Các cô vừa ăn vừa trò chuyện, nói đến buổi chiều đi dạo ở đâu, gần đây cửa hàng nào ra mắt sản phẩm mới. Những thứ đó Hạ Mộc không biết nhiều lắm, chỉ im lặng lắng nghe Tiêu Tiêu nói, thỉnh thoảng phụ họa vài câu. Tiêu Tiêu hỏi cô hay mặc trang phục của hãng nào, Hạ Mộc lắc đầu:"Không nghiên cứu nhiều về hàng hiệu, bận quá không có thời gian, hầu hết các quần áo của tôi đều do Kỷ Tiện Bắc mua."
Tiêu Tiêu cười nhạt: "Đúng là cô gái có phúc."
Hạ Mộc mỉm cười: "Tôi cũng cảm thấy vậy.
"Tiêu Tiêu bị nghẹn. Đúng là không biết khiêm tốn. Hai người ăn cơm xong liền đến trung tâm thương mại, Hạ Mộc vẫn còn nghĩ ngợi về phòng K, cô muốn tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Kỷ Tiện Bắc, lúc đi dạo phố gian hàng nào cô cũng ghé vào xem, dù thích hay không cô cũng thử cả. Tiêu Tiêu hỏi cô:"Cô không ngại phiền à?"
Cô nói: "Có vài bộ quần áo thoạt nhìn không ra gì nhưng mặc lên người lại rất đẹp, cần phải mặc thử, mua đúng rồi, bộ đồ có giá một ngàn cũng có thể mặc thành giá một vạn.
"Hạ Mộc mặc thử thấy hợp liền mua. Lần đầu tiên có thể tùy hứng muốn mua gì thì mua. Xem ra lòng hư vinh và tiền tài là tuyệt phối của phụ nữ. Hạ Mộc hỏi Tiêu Tiêu không thích cái nào à? Tiêu Tiêu mỉm cười:"Ừ, tôi không mặc nhãn hiệu này.
"Những cái đó không phải là thương hiệu nổi tiếng, trong mắt Hạ Mộc có vẻ đã đủ đắt, một bộ quần áo gần bằng tiền lương một tháng của cô, nhưng Tiêu Tiêu không mặc những thứ đó. Tiêu Tiêu nói:"Tôi thích tầng trên hơn, lát nữa chúng ta đi dạo tiếp, không có gì, cô chọn đồ cô thích trước đi, tôi không vội, dù sao chiều nay chúng ta đi dạo là để tiêu tiền mà.
"Hạ Mộc tiếp tục chọn lựa quần áo, trong thẻ có nhiều tiền như vậy, cô đủ tự tin, Tiêu Tiêu nói gì cô cũng không để trong lòng. Mua vài bộ váy, Hạ Mộc nói được kha khá rồi, có rất nhiều quần áo trong tủ ở nhà còn chưa cắt nhãn mác, nói muốn đi dạo qua khu của nam giới, mua áo sơ mi cho Kỷ Tiện Bắc. Tiêu Tiêu chậm rãi nói, cố ý cường điệu:"Không phải Kỷ Tiện Bắc luôn mặc đồ định chế(2) sao?
"(2) : Là một từ bắt nguồn từ đường phố Savile Row (Luân Đôn, Anh), có nghĩa là may đo quần áo cho một cá nhân, nổi tiếng bởi truyền thống nghề định chế trang phục nam (bespoke tailoring). Theo thời gian, từ"định chế
"ngày càng được hiểu phong phú hơn, ví như định chế trang phục, quà tặng, thậm chí xuất hiện định chế màu da, rau củ cải các loại,… (Nguồn: Baidu) Hạ Mộc gật đầu:"Ừm, áo sơmi của anh ấy đều được làm định chế, nhưng tiền lương thực tập của tôi không nhiều nên đã mua cho anh ấy những món có giá khoảng tầm một ngàn."
"Vậy quá lãng phí, mua cũng không mặc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!