Edit: Mina
Kỷ Tiện Bắc vừa thay quần áo vừa gọi điện thoại cho Hạ Mộc, gọi ba lần mới bắt máy, giọng anh dồn dập khẩn trương: "Hạ Mộc, em đang ở đâu?"
Hạ Mộc bình tĩnh đáp: "Ở Bắc Kinh."
Lại hỏi anh: "Anh bận việc xong rồi?"
Kỷ Tiện Bắc thở hắt, thanh âm khàn khàn: "Đang ở bệnh viện nào?"
Hạ Mộc trầm mặc vài giây mới nói tên bệnh viện, "Kỷ Tiện Bắc, đừng nóng giận."
Kỷ Tiện Bắc không khỏi nắm chặt di động, không rảnh lo cái này, hỏi cô: "Hiện giờ cảm thấy thế nào? Còn đau không?"
Cô yếu ớt đáp: "Rửa ruột, không đau nữa."
Trong lòng Kỷ Tiện Bắc lại đau nhói, anh vốn không muốn ngay lúc này chất vấn cô, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn xuống được:
"Hạ Mộc, rõ ràng chuyện này có cách giải quyết khác, sao em cứ lựa chọn liều mạng uống rượu vậy? Em ngại bản thân sống quá lâu phải không!?"
Chẳng sợ toàn bộ người trên thế giới đều nói cô làm sai, anh cũng không thể mắng cô dữ như vậy.
Hạ Mộc nói: "Đúng vậy, ngại bản thân sống quá lâu."
Kỷ Tiện Bắc nỗ lực kiềm nén: "Anh đang nói chuyện bình thường với em."
Hạ Mộc không khỏi kích động: "Anh nói thế mà là bình thường sao?
"Kỷ Tiện Bắc khắc chế không lên tiếng, đây đã là khoan nhượng lớn nhất của anh. Cô uống rượu bằng cách đó cô không thấy có vấn đề, nhưng anh không giống, chỉ ngẫm thôi lòng anh đã nhói đau khó chịu. Anh nén cơn bực bội, tận lực bình tĩnh:"Công việc như vậy cùng lắm thì không cần, sao phải để bản thân chịu ủy khuất chứ?"
Một lúc lâu Hạ Mộc mới nói:
"Không phải anh thường xuyên mang thư ký trợ lý đi xã giao à? Anh nghĩ các cô ấy thật sự bằng lòng đi theo? Nếu không đi thì phải làm sao bây giờ? Vị trí này không thiếu người muốn chen vào, các cô ấy mà không đi, có vô vàn người giành giật muốn đi, các cô ấy đổi công ty khác vẫn không thể tránh được phải bồi lãnh đạo đi xã giao, vậy thì đổi công việc có thể giải quyết được gì?"
Cô gần như lấy hết sức hét to: "Mẹ nó, bọn đàn ông các anh là đồ biến thái, toàn thích có người đẹp bồi rượu góp vui, nếu không phải vì mấy sở thích buồn nôn này của các người, anh hỏi xem có cô gái nào muốn uống rượu chứ!"
Không cho Tiện Bắc cơ hội nói chen vào, Hạ Mộc nói tiếp: "Em không có tiền thích làm gì thì làm, muốn yên ổn làm việc, không phải thuận theo thì chỉ còn cách nghĩ biện pháp ứng đối."
Kỷ Tiện Bắc dùng sức nắm chặt di động, thật sự không nhịn được nữa:
"Nghĩ biện pháp ứng đối không sai, nhưng em biết em ăn bao nhiêu ớt cay uống bao nhiêu rượu không?! Làm không cẩn thận sẽ xảy ra tính mạng đó."
"Yên tâm, không chết được."
"Hạ Mộc!" Kỷ Tiện Bắc khó thở, câu nói kia vẫn không nghẹn được, "Em cho rằng bạn trai em là người chết phải không?!"
"Anh hung dữ cái gì!
"Hạ Mộc trực tiếp cúp điện thoại. Kỷ Tiện Bắc:"… …"
Nhìn cuộc trò chuyện kết thúc, lòng anh bực bội cực kỳ.
Tới dưới lầu, tài xế và vệ sĩ chưa tới.
Kỷ Tiện Bắc mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm di động hồi lâu, cơn tức giận bỗng sực lên.
Tháng 7, buổi tối oi bức nóng nực, sắp không thở nổi, anh cởi vài chiếc cúc áo sơmi, vẫn không đỡ, lồng ngực khó chịu.
Bực bội vài phút, Kỷ Tiện Bắc lại gọi cho Hạ Mộc, hết tiếng đổ chuông, cô vẫn không nhận máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!