Chương 18: (Vô Đề)

Edit: Mina

Trư Trư và Tư Đồ Đồng Đồng tập trung hát mấy bài ca tình thâm, không biết nên an ủi Hạ Mộc ra sao, chỉ đành không quấy rầy cô.

Hạ Mộc yên lặng ngồi trên ghế sofa, hòa hoãn lại lại cầm một quả quýt lột vỏ.

Không biết tối nay cô đã ăn bao nhiêu quả, trước kia cô không ăn nhiều hoa quả chua như vậy.

Trong lúc suy nghĩ miên man, đồ vật trong tay cũng thành thứ tiêu khiển, bỗng dưng có cảm giác an toàn.

Trước người đột nhiên bị bóng đen bao phủ, cô không nhìn thấy là ai, hơi thở trên người anh cô đã quá quen thuộc, nhưng hiện tại không muốn nhìn thấy anh.

"Không phải em không thích ăn đồ chua sao?

"Kỷ Tiện Bắc cúi người, một tay chống ghế sofa sau lưng cô, gần như ôm trọn cả người cô. Hạ Mộc không để ý tới anh, tách một múi quýt ăn, quả quýt này chua hơn mấy quả quýt vừa ăn. Cô nhíu mày, khó khăn nuốt xuống. Suýt nữa chua chết cô. Kỷ Tiện Bắc nói:"Chua thì để ăn anh hộ.

"Duỗi tay muốn lấy quả quýt trong tay cô. Hạ Mộc ngẩng đầu, Kỷ Tiện Bắc chưa kịp phản ứng lại, cô đã bóp miệng anh, thô lỗ nhét gần hết cả quả quýt vào miệng anh. Kỷ Tiện Bắc:"…

"Cô đang nổi nóng, anh chỉ có thể nhường nhịn cô. Cô nhét vào miệng anh, anh phải xử lý chúng. Cho dù là quả chanh, anh cũng phải nuốt hết. Sau khi nuốt xong, Kỷ Tiện Bắc thầm mắng người mua quýt một trăm lần. Sao không mua loại quýt vừa ngon vừa ngọt mà lại mua loại vừa chua vừa chát như này. Kỷ Tiện Bắc cúi đầu hôn lên môi Hạ Mộc:"Muốn nghe hát không, anh hát cho em nghe."

"Ồn." Hạ Mộc thấy quá phiền, dùng sức đẩy anh ra, "Đừng chắn em."

Kỷ Tiện Bắc bất đắc dĩ cười: "Anh chắn gì em?"

"Chắn em ngắm nam thần của em."

Kỷ Tiện Bắc bị nghẹn, "Không phải nam thần ở trước mặt em à? Đèn phòng tối, em phải nhìn cho kĩ, anh mới là nam thần trong lòng em.

"Nói xong còn đụng đụng mắt cô. Hạ Mộc:"Không biết xấu hổ!

"Kỷ Tiện Bắc cười, vừa rồi nói xong ngay cả anh cũng nổi da gà toàn thân. Anh xoa xoa trán, có lẽ buổi tối uống nhiều rượu quá chăng. Bên kia. Nhậm Ngạn Đông thu hồi tầm mắt, không khéo, ban nãy vô tình liếc qua thấy một màn thân mật của họ."Không phải tối nay anh biết Hạ Mộc tới đây nên cố ý mua quýt cho cô ấy ăn chứ?

"Khóe môi cậu Trư Trư nhếch cao như không chê lớn chuyện. Nhậm Ngạn Đông liếc anh ta một cái:"Đầu anh bị hỏng rồi?"

Cậu Trư Trư sờ sờ đầu: "Tôi hỏng hay không khó mà nói, nhưng chắc chắn anh bị hỏng."

Nhậm Ngạn Đông: "…"

Cậu Trư Trư lắc đầu, không nói thêm gì nữa, uống cạn ly rượu vang, nói với mấy người trong phòng, thời gian không còn sớm, nên đến giờ giải tán rồi chứ?

Mọi người tò mò, hiện tại mới là mấy giờ, không phải trước kia 3, 4 giờ còn chê sớm sao?

Sau lại nghĩ, Nhậm Ngạn Đông và Kỷ Tiện Bắc tụ lại một chỗ cũng khá khó xử, trăm miệng một lời nói chơi đến đây thôi liền giải tán.

Hạ Mộc, Trư Trư và Tư Đồ Đồng Đồng chào tạm biệt, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đi chưa được hai bước đã bị Kỷ Tiện Bắc bắt lấy tay phải, cô ngẩn ra, không quen.

Anh thường dùng tay phải dắt tay trái cô.

Kỷ Tiện Bắc cầm tay cô đến chỗ Nhậm Ngạn Đông, cậu Trư Trư và Nhậm Ngạn Đông vừa đứng dậy, cũng chuẩn bị rời đi.

"Gây phiền phức cho anh rồi.

"Kỷ Tiện Bắc vỗ vỗ bả vai cậu Trư Trư. Cậu Trư Trư cười:"Bạn bè với nhau cả, nói lời khách sáo làm gì.

"Kỷ Tiện Bắc dừng ánh mắt trên người Nhậm Ngạn Đông, Nhậm Ngạn Đông cũng nhìn anh, hai người khẽ gật đầu, gần như đồng thời vươn tay phải, nắm nhẹ. Ngay sau đó tách ra. Hạ Mộc không nhìn hai người họ, cô cố gắng hít thở, cảm thấy thiếu oxy. Cô đã tin lời Đường Văn Tích nói, lúc hai người họ chạm trán thì không khí xung quanh cũng phải đứng yên, giương cung bạt kiếm. Kỷ Tiện Bắc dùng sức nắm chặt tay cô, ý bảo:"Chào đi, chúng ta về trước.

"Hạ Mộc hơi gật đầu với Nhậm Ngạn Đông, không biết phải nói gì, chào cậu Trư Trư hai câu. Kỷ Tiện Bắc dắt tay cô rời đi."Hai người các anh định khi nào hẹn nhau đánh một trận?" Cậu Trư Trư trêu chọc,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!